Vấn đề là, bây giờ đang trong giai đoạn nào?
Cố Tiên cố gắng chuyển sự chú ý bằng cách suy nghĩ, để bản thân bớt khó chịu hơn.
Trong nguyên tác, Yige là pháp sư trưởng của Đế quốc Ailan - chỉ những pháp sư ưu tú nhất trong thế hệ pháp sư trẻ tuổi mới có thể được gọi là thủ tịch.
Nhưng bây giờ, cậu đang bị vứt bỏ trong căn phòng này. Kể cả khi cậu bệnh nặng cũng không có người đến chăm sóc.
Tình huống này, cốt truyện gốc không hề đề cập đến.
Một lúc sau, Cố Tiên vất vả lấy hết chút sức lực, ép chính mình ngồi dậy. Cậu muốn rời khỏi giường đi tìm nước uống.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại khiến tầm nhìn của cậu tối sầm lại trong chốc lát. Mái tóc vàng nhạt mềm mại đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào gò má nhợt nhạt.
"Cạch."
Cửa phòng bị đẩy ra, một cái đầu tóc bạc ló ra.
Đó là một thiếu niên gầy gò với nước da màu lúa mì, đôi mắt xanh biếc sáng ngời và đôi tai nhòn nhọn.
"Chủ nhân!"
Vừa nhìn thấy Cố Tiên, thiếu niên đã bật khóc.
"Cuối cùng cũng tìm thấy ngài!"
Cố Tiên nâng mí mắt lên, bóng dáng thiếu niên hiện lên trong tầm mắt mơ hồ, ký ức chợt lóe lên.
Người hầu của Yige, con lai giữa tinh tinh và nhân loại, Phổ Phổ.
Trước đó, Yige nhận được thư mời từ Học viện Ma pháp Hoàng Gia. Từ Tháp Ma Pháp của mình đến tham dự lễ khai giảng. Trên đường đi, chỉ vì Phổ Phổ nói vài lời không vừa ý với Yige mà bị đuổi xuống xe.
Không có xe ngựa, Phổ Phổ chỉ có thể tự đi bằng đôi chân của mình. Đi bộ mấy ngày mới đến vương thành, giờ đây đã trở về với Yige.
Lúc này, thiếu niên bán tinh linh không hề tỏ ra oán giận với Yige vì bị đuổi ra khỏi xe. Ngược lại còn lo lắng đi tới, ngồi xổm bên giường, ngập ngừng đưa tay chạm vào Cố Tiên.
"Chủ nhân, cơ thể ngài nóng quá, giống như đang phát sốt!"
Giật mình, Phổ Phổ lập tức chắp hai tay trước ngực. Vẻ mặt thành kính như đang cầu nguyện, lẩm bẩm một thứ ngôn ngữ độc đáo và khó hiểu.
Cố Tiên phát hiện mình có thể hiểu được loại ngôn ngữ này.
Ngôn ngữ của tinh linh
Đại khái là, ca ngợi cây thần vĩ đại của tộc tinh linh. Cầu mong vị thần phù hộ cho con dân của ngài, hãy thương xót và ban ánh sáng chữa lành đến.
Sau đó, thật sự có một chùm ánh sáng trắng ấm áp, giống như ánh sáng xuyên qua rừng rậm, từ trên trời rơi xuống.
Trong phút chốc, mọi đau đớn và nhức mỏi trên người của Cố Tiên đều biến mất hơn phân nửa.
Đây là ma pháp sao?
"Cám ơn…" Cố Tiên ho khan, nhẹ giọng nói:
"Có nước không?"
Giọng Cố Tiên vẫn khàn khàn, nhưng cơn đau như dao cứa vào cổ họng quả thực đã dịu đi rất nhiều.
Phổ Phổ lập tức lấy ra hai miếng bánh mì khô và một cái ấm nước từ trong chiếc túi nhỏ đang mang bên người rồi đưa cho Cố Tiên.
Cố Tiên không có lập tức nhận lấy mà nhìn Phổ Phổ:
"Ngươi đã ăn chưa?"
Phổ Phổ sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười gật đầu: "Chủ nhân, ngài ăn đi. Tôi đã ăn rồi, đây đều là đồ ăn còn dư lại."
Ấm nước chỉ còn phân nửa, Cố Tiên uống một ngụm. Sau đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to của Phổ Phổ, khàn giọng nói:
"Ngại quá, còn nữa không?"
Phổ Phổ vốn muốn tìm một chiếc ly sạch sẽ, lúc này ngơ ngác nhìn chiếc ấm dùng để uống nước. Mấy giây sau mới gật đầu:
"Chủ nhân, ngài đợi một lát. Tôi đi hỏi bọn họ!"
Phổ Phổ chạy ra ngoài nửa tiếng, cuối cùng cũng mang đến cho Cố Tiên một bình trà.
Trà có vị đắng và lạnh, ăn kèm với bánh mì đen trông giống như đang nhai củi khô. Điều này khiến Cố Tiên nhớ lại, ngày cậu còn là tiểu hài tử trong trại trẻ mồ côi
Tuy nhiên, bánh bao hấp vẫn tốt hơn nhiều so với bánh mì khô.
Sau khi quét sạch toàn bộ đồ ăn, nuốt những mảnh vụn bánh mì còn sót lại và uống thêm một ngụm trà, Cố Tiên thở phào nhẹ nhõm.
Sống lại rồi!
Cố Tiên nở nụ cười cảm kích với Phổ Phổ: "Cảm ơn ngươi"
Phổ Phổ lắp bắp nói: "Không, không, không cần phải nói những lời này. Đây là việc Phổ Phổ nên làm vì chủ nhân của mình!"