Nói xong Phổ Phổ ngượng ngùng cúi đầu, đôi tai nhọn có chút đỏ bừng, hơi run rẩy.
Ánh mắt Cố Tiên dừng lại ở đôi tai nhọn của Phổ Phổ vài giây, sau khi suy nghĩ một lát, cậu thử thăm dò thiếu niên trước mặt:
"Trên đường tới đây ngươi đã nghe thấy những gì?"
Phổ Phổ: "Hả? Những lời đó...Chủ nhân, ngài không cần quan tâm đâu..."
Cố Tiên: "Nói đi, ta muốn nghe."
Dưới sự dò hỏi ôn nhu của Cố Tiên, Phổ Phổ lắp bắp nói ra những gì mình nghe được từ miệng người dân xung quanh khi đến vương thành.
Theo lời Phổ Phổ kể lại, ký ức của Cố Tiên dần dần được hoàn thiện. Rất nhanh, cậu cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
——Mấy ngày trước, Yige được mời đến đế quốc Ailan tham dự buổi lễ khai giảng của Học Viện Ma Pháp Hoàng Gia. Trong buổi lễ, Yige đã bị một tân học sinh vừa mới vào trường thách thức trước công chúng.
Sau đó, Yige không những thua mà còn bị ma pháp của đối phương làm trọng thương và ngã xuống đất bất tỉnh.
Một pháp sư vĩ đại nổi tiếng lại thất bại thảm hại trước mặt một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch. Đối với Hiệp Hội Ma Pháp mà nói, đó là một sự sỉ nhục.
Trước đó, Yige đã nổi tiếng từ khi còn trẻ và có thiên phú hơn người. Yige là pháp sư trưởng trẻ tuổi nhất của Đế quốc Ailan, vốn dĩ hắn là người thông minh sáng dạ. Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn bắt đầu buông thả bản thân và sa đoạ tận hưởng niềm vui.
Yige từ bỏ việc luyện tập ma pháp và dậm chân tại chỗ. Chỉ sau vài năm, ma lực của hắn không thăng tiến mà còn bị thụt lùi.
Nếu ma pháp không được ghi nhớ và luyện tập nhiều lần thì dù có thuần thục đến đâu, cũng sẽ bị lưỡi kiếm ánh sáng của thời gian xóa bỏ và hoàn toàn bị lãng quên.
Sau lễ ăn mừng, Yige vẫn hôn mê bất tỉnh giữa đường. Hắn được Hiệp hội Ma pháp kéo về và ném vào căn phòng không người hỏi thăm này.
Sau đó, Cố Tiên xuyên đến đây.
Hôm qua vừa mới xuyên đến, tình trạng của cậu còn tệ hơn bây giờ. Cơ thể phát sốt đến mức toàn thân nóng bừng, cậu thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ chết ở thế giới xa lạ này.
Về phần tân học sinh ở Học Viện Ma Pháp đánh bại Yige, giờ đây đã trở nên nổi tiếng. Cố Tiên rất ấn tượng với nhân vật này, vì nàng là Lilith - nữ chính của cuốn tiểu thuyết "Diệt Vận Kỷ". Trong cốt truyện, năng lực điều khiển ma pháp của nàng đứng thứ hai, chỉ đứng sau nam chính một bậc.
Mặc dù, hiện tại nữ chính chỉ mới 10 tuổi nhưng Cố Tiên biết rất rõ ràng, nàng sẽ đạt được trình độ bậc cao trong tương lai. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Yige - người đã bỏ bê tu luyện ma pháp trong nhiều năm, lại thua nàng ấy.
Chỉ là, những người khác sẽ không nhìn ra.
Cái tên Yige đã bị gạch bỏ trong Hiệp Hội Ma Pháp Hoàng Gia. Đồng thời thanh danh gây dựng bao năm qua, giờ đây đã tan thành mây khói.
Chỉ có Phổ Phổ, người hầu trung thành của Yige, vẫn kiên quyết ở đây bảo vệ cậu.
Lông mi của Cố Tiên rũ xuống, trong mắt hiện lên bóng dáng thiếu niên ngồi xổm bên giường.
Cậu nhớ rõ, trong cốt truyện gốc Phổ Phổ sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tuy rằng Phổ Phổ chưa bao giờ ức hϊếp nam chính, nhưng khi nam chính hắc hoá. Phổ Phổ đã lao tới chắn đao cho Yige, sau đó trở thành bữa ăn đầu tiên của hắc long.
Nghĩ đến đây, Cố Tiên giơ tay nhẹ nhàng chạm vào đầu của Phổ Phổ.
Phổ Phổ dường như lại giật mình, nhưng ngay sau đó không thể không lặng lẽ cúi đầu.
Phổ Phổ cảm nhận được sự ấm áp và dịu dàng trên đỉnh đầu của mình, chợt nhớ đến quê hương xa xôi và chiếc giường nhỏ trải đầy lá trong Rừng Tinh Linh.
Sau đó, Phổ Phổ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ và ôn hoà của chủ nhân:
"Chúng ta rời khỏi đây."
Chiếc áo choàng bạch kim của ma pháp sư được nối với cổ áo bằng một sợi dây xích bạc mỏng. Những hoa văn màu vàng nhạt tinh xảo và phức tạp đính trên viền áo. Khi cậu giơ tay lên, hai viên ngọc màu xanh biển khảm trên tay áo hơi lấp lánh.
Cố Tiên mặc áo khoác ngoài, chải mái tóc dài màu vàng nhạt và nhìn khuôn mặt của mình trong gương.
Cậu hơi giật mình.
Chàng trai trong gương có mái tóc vàng nhạt, mềm mại như lụa và đôi mắt trong sáng giống như băng lam. Do bị bệnh, nên sắc mặt của chàng trai trong gương có chút xanh xao, giữa hai lông mày lộ ra vẻ lãnh đạm.
——Ngoại trừ màu tóc và đôi mắt, khuôn mặt trong gương thực sự giống Cố Tiên đến 70-80%.