[Xuyên Thư] Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Cứu Vớt Nam Chính

Chương 1:

Tấm thảm nhung màu đỏ sậm kéo dài đến cuối hành lang, hai bên chân nến uốn cong như những chiếc lá khô trong rừng. Phiến lá hơi lõm xuống, được khảm những viên tinh thạch sáng lấp lánh.

Dưới nền giấy dán tường tối màu, ánh sáng rực rỡ của tinh thạch còn sáng hơn cả ngọn nến.

"Tiếc quá, lại thua trận..."

Chiếc váy bồng bềnh được thêu hoa văn đơn giản, hai người hầu gái đi cạnh nhau.

"Chẳng phải ngươi nói hắn là pháp sư trẻ nhất của đế quốc sao?"

"Thủ tịch? Hắn còn không bằng người của học viện pháp thuật năm nhất. Thua thảm hại như vậy..."

Những lời thì thầm vang vọng qua khe cửa ở cuối hành lang. Phía sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ hẹp với những tấm rèm dày che đi phần lớn ánh sáng. Những bộ chăn ga gối đệm cũ kỹ chất đống trên sàn, không có chút lưu thông không khí.

Một bàn tay nắm lấy góc rèm giường, đốt ngón tay hơi cong. Lộ ra một vòng cung mảnh khảnh với những khớp nối rõ ràng. Dưới ánh sáng yếu ớt, những đầu ngón tay nhợt nhạt gần như không còn chút huyết sắc.

Mái tóc dài màu vàng nhạt rơi ra khỏi áo sơ mi trắng. Thiếu niên có khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường ho khan, giọng nói khàn khàn và khô khốc.

"Nước…"

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

"Hắn tỉnh rồi à? Chúng ta có nên vào trong đó không?"

"Quên đi, hắn đã làm mất mặt Hiệp hội Ma pháp. Bây giờ đã trở thành trò cười của kinh đô, người như hắn được ngài hội trưởng Solan cho lưu lại nơi này đã là vinh dự lắm rồi."

"Đúng vậy. Ta cũng không muốn phục vụ một kẻ thất bại như hắn. Hắn thậm chí còn không bằng một sợi tóc của kỵ sĩ Serena."

Tiếng trò chuyện không giấu diếm truyền vào trong phòng, cùng với tiếng bước chân ngoài cửa dần dần xa dần.

Cố Tiên: "..."

Cậu choáng váng đến hoa mắt, toàn thân nhức nhối khó chịu. Cậu nằm trên giường và thậm chí không còn sức để đứng dậy.

Cổ họng của cậu khô khốc giống như sa mạc nóng bức. Nếu có một ly nước, dù chỉ được uống một ngụm nước cũng khiến cậu cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Tuy nhiên, người ở ngoài cửa đã hoàn toàn biến mất.

Từ hôm qua tới bây giờ, cậu hôn mê và chịu đựng sự đau đớn này cả ngày. Cố Tiên rốt cục ý thức được mình đã xuyên không.

Trước khi xuyên đến đây, cậu vẫn đang bận rộn làm luận văn tốt nghiệp suốt đêm. Ngay khi gõ xong chữ cuối cùng, tầm nhìn của cậu đột nhiên chìm vào bóng tối.

Cậu hứa, lần sau sẽ không bao giờ thức khuya nữa.

Cố Tiên trầm mặc suy nghĩ.

Bài luận văn của cậu dường như vẫn chưa được nhấn nút lưu lại.

Không có gì đáng buồn hơn là gõ hơn hàng ngàn chữ mà lại quên nhấn nút lưu lại. Nghĩ đến đây, cơ thể của Cố Tiên dường như càng đau đớn hơn.

Sau khi xuyên đến thế giới này, trong đầu cậu chợt xuất hiện một số ký ức không rõ ràng. Nhờ đó mà cậu biết được tên của cơ thể này.

Yige.

Cái tên này rất quen thuộc, bởi cậu vừa đọc xong cuốn tiểu thuyết huyền huyễn cách đây không lâu.

"Diệt Vận Kỷ" là cuốn tiểu thuyết miễn phí hiếm hoi trên mạng, nam chính trong cuốn sách này là một con rồng đen mang hai dòng máu. Từ khi sinh ra đã có huyết mạch Ác Long, hắn bị mọi người ngược đãi và phản bội. Cuối cùng, hắn hắc hoá và phá hủy toàn bộ thế giới.

Yige là nhân vật phản diện xuất hiện sớm nhất trong cuốn tiểu thuyết. Hắn thèm muốn cơ thể của nhân vật chính, vì thế đã giam giữ nam chính như một vật thí nghiệm. Mỗi ngày, hắn rút máu, cắt thịt, tra tấn nam chính suốt hai năm. Cho đến khi huyết mạch Ác Long của nam chính thức tỉnh, nam chính biến thành con rồng đen to lớn. Không màn đến tiếng gào hét cầu cứu của Yige, nam chính xé xác hắn thành từng mảnh và nuốt sống hắn chỉ trong một ngụm.