Nữ Y Kiều Mềm Được Vạn Thú Sủng Ái

Chương 21

Khương Trà còn hái được một ít rau dại có thể ăn, mang ra hồ rửa sạch, rồi gói thịt khô lại bắt đầu ăn.

"Ào!"

Tiếng nước động làm Khương Trà giật mình. Một bóng đen dài theo dòng nước từ thượng nguồn trôi xuống, khiến cô sợ hãi đứng bật dậy, lùi lại mấy bước.

"Ưm!"

Một tiếng rên khẽ vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Bóng đen ấy cố gắng bám vào bờ, khó nhọc bò lên.

Khương Trà cầm chắc cây gậy trong tay, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn vào cái bóng đen đó. Cô không vội tiến lại gần mà lớn tiếng quát:

"Ngươi đừng tới gần! Nếu không ta sẽ đánh chết ngươi đấy!"

Thố tộc ở gần đây, nhưng cô không nghĩ có con thỏ nào đi tắm vào ban đêm cả.

Thượng nguồn con sông này nối liền với phía Tây, nơi luôn chìm trong chiến tranh.

Người này rất có thể là một trong những thú nhân hung dữ, hiếu chiến từ bên kia bơi sang.

"Xin... đừng đánh ta mà~"

"Làm ơn, xin đừng đánh ta ~"

Một giọng nói yếu ớt và mềm mại vang lên bên tai Khương Trà.

Dưới ánh trăng mờ ảo, cô lờ mờ nhận ra bóng đen trước mặt là một chàng trai tóc bạc. Không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng chỉ nghe giọng thôi cũng cảm nhận được người này không phải là người thường.

"Ngươi là người từ khu Tây đến sao?"

Khương Trà không hề lơ là, vẫn giơ cao cây gậy trong tay lên: "Dạng thú của ngươi là gì?"

Tóc trắng... Chẳng lẽ là gấu trắng sao?

"Không... không phải, ta là Thố tộc. Ta có xích mích với tộc nhân nên mới bị đẩy xuống sông."

"Là thỏ trắng hả? Cho ta xem nguyên hình của ngươi đi."

"..."

"Chẳng lẽ ngươi đang lừa ta à?"

"...”

"Này... Nói gì đi chứ!"

Khương Trà mạnh dạn tiến lại gần, dùng gậy chọc vào vai người đó, nhưng gã vẫn không có phản ứng gì.

"Ngất rồi sao?"

Cô thử chọc mạnh thêm vài lần, đối phương vẫn bất động.

Suy nghĩ một chút, Khương Trà quyết định kéo gã vào khu vực an toàn mà cô đã chuẩn bị.

Lại gần hơn, cuối cùng cô cũng nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai này.

Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt dài ẩn chứa nét quyến rũ tự nhiên, nếu không thấy yết hầu của gã đang chuyển động lên xuống thì Khương Trà đã nghĩ đây là một cô nương xinh đẹp nào rồi.

Đẹp đến vậy, chẳng lẽ là thỏ thật sao?

Khương Trà kéo áo choàng đen của gã ra, phát hiện trang phục của gã tốt hơn nhiều so với đồ của bộ lạc cô, hình như là được dệt từ cây gai dầu.

"Ưʍ... Xin các người đấy, đừng đuổi ta đi..."

Nam nhân như đang gặp ác mộng, đôi mắt đẫm lệ, miệng thì thào cầu xin cô, trông vô cùng yếu đuối.

L*иg ngực trắng nõn của gã nhấp nhô nhẹ nhàng theo nhịp thở, dưới ánh trăng, làn da của gã tỏa ra một vẻ gợi cảm khó cưỡng.

Khương Trà cầm áo choàng đen, tay hơi run, cảm giác như mình là con sói độc ác đang bắt nạt chú thỏ con vô tội vậy.

Sau khi kiểm tra và không phát hiện vết thương nào, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu là người thú từ khu Tây tihf trên người chắc chắn sẽ có vết tích của chiến đấu, nhưng da dẻ của gã lại trắng trẻo, mịn màng thế này, khả năng là thỏ đúng là lớn thật.

Đêm đầu thu, không khí lạnh lẽo bắt đầu len lỏi, Khương Trà không kìm được mà vòng tay ôm lấy bản thân để giữ ấm.

Phải đốt một đống lửa thôi.

Nghĩ vậy, cô cầm gậy đi tìm nhánh cây khô, trong đầu mở hệ thống điểm thưởng để tìm công cụ nhóm lửa.

[Đuốc: 5 điểm]

[Bật lửa: 20 điểm]

[Diêm: 5 điểm]

[Đá lửa: 5 điểm]

Bật lửa thì đắt nhất, đá lửa rẻ nhưng cô lại không biết dùng, suy nghĩ một hồi, cô quyết định mua hai hộp diêm và cất vào không gian.

[Mua thành công, số dư điểm thưởng: 20]

Khi Khương Trà đang vất vả tìm củi khô, cô không hề nhận ra nam nhân dựa vào gốc cây đã sớm mở mắt.

Ánh mắt dò xét của gã chăm chú theo từng bước chân của cô. Khi cô quay lại, gã lập tức nhắm mắt, giả vờ như vẫn còn bất tỉnh.

"Lạ nhỉ, vừa nãy mình cảm giác có ai đang nhìn mình mà?"

Khương Trà cảnh giác nhìn quanh, nhưng chẳng tìm thấy gì rồi lại tiếp tục bận rộn.