Nữ Y Kiều Mềm Được Vạn Thú Sủng Ái

Chương 22

...

Trời dần tối, đống củi khô ngày càng nhiều.

"Sột soạt~"

Ánh sáng từ que diêm chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mệt mỏi của Khương Trà. Cô vừa định ném que diêm vào đống củi thì thấy nam nhân ở phía xa khẽ run lên.

"Hỏa thiên!"

Gã ôm lấy cánh tay mình, mặt mũi sợ hãi nhìn ngọn lửa nhỏ.

"Nhát gan thật."

Khương Trà an tâm hơn nhiều, ném que diêm đang sắp cháy hết vào đống củi.

Trong màn đêm, tiếng "lách tách" của những cành củi khô đang cháy vang lên giữa hai người.

"Ngươi tên gì?"

Nhìn chàng trai tóc bạc đang co rúm lại, Khương Trà giơ gậy lên chọc vào người gã lần nữa.

Phong Mục khẽ nhíu mày, dù giận nhưng không dám nói gì mà chỉ nhỏ giọng đáp: "Ta tên là Tiểu Mục, thú hình là một con thỏ tai cụp, năm nay hai mươi tuổi, vẫn chưa có bạn đời. Tỷ muốn kết đôi với ta sao?"

"Ta là Khương Trà, đến từ bộ lạc Thử Sơn. Ngươi thực sự là thỏ tai cụp à? Vậy cho ta xem nguyên hình đi."

Khương Trà rất thích thỏ, đặc biệt là thỏ trắng. Khi còn nhỏ, nhà cô từng nuôi một con thỏ trắng tròn trịa, béo tốt nhờ sự chăm sóc chu đáo của cô.

Đáng tiếc là sau đó nó bị ba cô lột da nấu ăn trong lúc cô đi học, khiến cô buồn bã suốt một thời gian dài.

"Không được, ta chỉ cho bạn đời của mình xem thôi."

"Thôi được."

Khương Trà tiếc nuối dời ánh mắt đi.

Cô không biết rằng Thố tộc có quy định như vậy, chỉ nghe nói Thố tộc là một trong những bộ lạc yếu nhất, ít khi ra ngoài. Họ tự trồng rau dại để sống, tốc độ chạy cực nhanh và nổi tiếng với khả năng chạy trốn.

Tuy nhiên, sức chiến đấu của Thố tộc cực kỳ kém, không chỉ là đối tượng ưa thích của các loài dã thú mà ngay cả thú nhân ở khu Tây cũng ép Thố tộc phải cung cấp những thú nhân cái cho họ. Dù khả năng sinh sản của Thố tộc rất mạnh, họ vẫn là bộ lạc bị coi là yếu nhất.

"Đó là gì vậy?"

"Hả?"

Khương Trà nhìn theo ánh mắt của y và nhận ra Tiểu Mục đang chỉ vào hộp diêm trong tay cô. Cô nhanh chóng giấu nó đi vào không gian và nói: "Ngươi đang nói cái gì thế?"

Cô giơ đôi tay trống không ra trước mặt y, khiến y sợ hãi run lên bần bật.

Đúng là giống hệt những lời đồn về Thố tộc, cái tên này nhát gan quá. Nhưng chính vì thế lại càng dễ để Khương Trà nắm thóp hơn.

Cô cần tìm một nơi thích hợp để ở tạm và dưỡng thai, bởi những loài dã thú ban ngày quá nguy hiểm, cô không thể chống đỡ được.

Có vẻ như Tiểu Mục bị dọa sợ quá mức, một lúc lâu sau y mới bình tĩnh trở lại.

"Tỷ... tại sao tỷ lại ở đây một mình?"

"Đừng gọi tỷ nữa, nghe cái từ đó làm ta nhớ đến một kẻ rất đáng ghét. Cứ gọi ta là Khương Trà được rồi. Hôm qua ta vừa trưởng thành thì bị phát hiện là người không có khả năng sinh sản, rồi bị đuổi đi ngay hôm nay."

"Khương... Khương Trà... Thì ra, tỷ cũng giống ta..."

Tiểu Mục là một con thỏ tai cụp, cúi đầu buồn bã: “Ta cũng là kẻ khác biệt trong bộ tộc, họ không chấp nhận ta."

"Đừng buồn, họ mất chúng ta thì đó là tổn thất của họ."

Khương Trà vỗ nhẹ lên mái tóc bạc dài của y để an ủi.

Toàn thân Phong Mục cứng lại, đôi mắt đỏ hoe khẽ đáp: "Ừm, đúng vậy, là tổn thất của họ."

"Ngươi vừa nói có người gọi ngươi là tỷ mà ngươi thấy ghê tởm. Đó là ai vậy?"

"Là đệ đệ của ta, nhưng bây giờ không còn nữa. Nó đã bán đứng ta để lấy lòng người khác, bất chấp mạng sống của ta. Nó là kẻ vô ơn. Thôi, không nói về nó nữa. Còn ngươi, ngươi có ghét ai không?"

"Có..."

"Là ai vậy?"

"Tất cả đều đã chết rồi."

"Vậy ngươi giỏi thật đấy. Ủa mà ngươi không ghét người đã đẩy ngươi xuống sông hôm nay sao?"

"..."

"Tiểu Mục, sao ngươi không nói gì nữa vậy?"

Đang nói chuyện vui vẻ, quay đầu lại, cô thấy con thỏ nhát gan này đã ngủ thϊếp đi từ bao giờ.

Khương Trà luôn có cảm giác con thỏ này không đơn giản, nhưng cô không thể chỉ ra lý do. Sau khi chắc chắn y đã thực sự ngủ, cô cũng dựa vào một gốc cây khác và dần chìm vào giấc ngủ.