Nữ Y Kiều Mềm Được Vạn Thú Sủng Ái

Chương 20

Lâm Nghiệp thấy cô lảo đảo đi từng bước, ánh mắt lóe lên một chút không mỡ nhưng vẫn kiên quyết.

"Nếu ta không phải là thạch nữ, Lâm thúc thúc có chấp nhận ta không?"

"Không thể nào. Đại tế ti không thể nhầm lẫn được."

"Nhưng nếu... giả như..."

"Không có giả thiết nào hết! Cho dù ngươi không phải thì ta cũng sẽ chọn Lưu Ly."

"Hy vọng ngươi sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay."

"Hừ, điều ta hối hận duy nhất là sao không đuổi ngươi đi sớm hơn đấy!"

Lâm Nghiệp vừa dứt lời, như cảm thấy cô đi quá chậm, mới xoay người bế cô lên vai, nhanh chóng chạy về phía biên giới bộ tộc.

Khương Trà lại một lần nữa nếm trải cảm giác đau đớn của kẻ yếu. Cô rất muốn rút dao găm từ không gian ra để kết liễu lão già này ngay lập tức.

Nhưng ông là cha của Lâm Bắc — người duy nhất đối xử tốt với cô. Hơn nữa, ông còn là thú nhân nam cấp bốn, nếu một đòn không gϊếŧ được ông thì người chết sẽ là cô.

Khương Trà nhắm mắt lại, giấu đi ánh mắt đầy sát khí.

Không sao cả, cô đã có không gian và dao găm rồi, dù có bị ném ra ngoài bộ tộc thì cô cũng có khả năng tự bảo vệ mình, không còn là con cừu non chờ bị làm thịt nữa.

Cô thầm tự an ủi mình.

Chặng đường gập ghềnh nhanh chóng kết thúc.

"Rầm!"

Cô bị ném mạnh xuống đất cỏ.

"Nơi này gần Thố tộc (tộc thỏ), ít dã thú xuất hiện."

Lâm Nghiệp đứng cao ngạo nhìn cô, tiện tay rút ra một gói đồ từ ngực, ném lên người cô như một sự bố thí: “Đây là thịt khô, đủ cho ngươi ăn trong hai ngày. Đừng quay lại nữa, nếu không ta không ngại tiễn ngươi đi sớm gặp cha mẹ ngươi đâu."

Được cho không đồ ăn, Khương Trà chẳng khách sáo mà nhận lấy, cẩn thận ôm thịt khô vào lòng.

Khi cô ngẩng đầu lên, bóng dáng Lâm Nghiệp đã biến mất từ lúc nào.

Giờ đây, cô thực sự chỉ còn lại một mình.

Xung quanh chỉ toàn rừng cây um tùm, cỏ dại xanh mướt.

Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống mặt hồ không xa, tạo nên khung cảnh đẹp đẽ.

Khương Trà ngắm trăng một lúc, nhưng cơn đau trên cơ thể lại nhắc nhở cô rằng mình cần nghỉ ngơi.

Cô thử mở cửa hàng tích điểm, tuy hệ thống không có mặt nhưng cửa hàng vẫn hoạt động bình thường.

Tìm kiếm một hồi, cô thấy rất nhiều loại thuốc.

Một viên thuốc đắt nhất đã thu hút sự chú ý của cô.

[Thuốc cải tử hoàn sinh: 100,000 điểm tích lũy]

[Công dụng: Hồi sinh thi thể chết không quá ba tháng]

[Chú thích: Ký chủ có thể sử dụng, sau khi chết tự động trừ điểm!]

Khương Trà phấn khích — chẳng phải điều này có nghĩa là chỉ cần cô có điểm thì coi như cô sẽ có thêm một mạng sống sao?

Nhưng khi nhìn vào số điểm hiện tại của mình, niềm vui của cô nhanh chóng tan biến.

Cô dùng 20 điểm để mua một viên Khí Huyết Đan sơ cấp — loại thuốc có thể bổ sung khí huyết, chữa lành vết thương ngoài da cấp thấp. Vừa nuốt xuống, cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn, vết thương ở mông đã lành lặn, còn cảm giác đau nhức cũng biến mất.

Quả là thần dược!

Sau khi hồi phục, Khương Trà lấy dao găm từ không gian ra, gọt một cây gậy dài để dò đường.

Mặc dù chưa từng bước ra khỏi bộ tộc nhưng cô đã nghe những thú nhân khác kể rằng, rừng rậm về đêm là nơi cực kỳ nguy hiểm. Các loài thú độc như rắn, nhện và bò cạp sẽ xuất hiện bất ngờ, khó lòng phòng bị.

Nếu bị cắn một nhát mà không kịp đưa đến đại tế ti trong vòng một giờ, chắc chắn sẽ mất mạng.

Do đó, rừng rậm vào ban đêm là nơi nguy hiểm nhất.

May mắn là các loài thú lớn rất hiếm khi xuất hiện vào ban đêm.

Việc đầu tiên Khương Trà làm là tìm kiếm thảo dược mà các loài độc vật sợ, rồi bôi khắp cơ thể để phòng tránh côn trùng và chất độc.

Sau khi dò xét kỹ lưỡng khu vực xung quanh trong bán kính 200 mét, cô chỉ tìm thấy một con rết đỏ to bằng bàn tay, ngoài ra không thấy loài độc nào khác.

Thở phào nhẹ nhõm, cô đập chết con rết rồi cất vào không gian để dùng làm thuốc sau này.