Lâm Bắc, một thú nhân yếu kém như vậy mà lại chịu được, hơn nữa còn không cần dùng đến dược thảo.
Suốt một năm qua, Lâm Nghiệp thậm chí đã nghĩ rằng nhi tử nhà mình có lẽ đã "phế" hoàn toàn. Chỉ đến đêm nay, ông mới hiểu ra, hóa ra nó đã giữ mình vì con nha đầu kia.
Nhưng nha đầu đó lại là một kẻ không thể sinh nở, nếu kết đôi với một giống cái như vậy, không chỉ Lâm gia tuyệt tử tuyệt tôn mà với cái gánh nặng đó, nhi tử của ông chưa chắc đã sống qua mùa đông năm nay.
Vốn dĩ nhi tử của ông là một kẻ chiến lực thấp kém, chỉ nhờ tiếng tăm sạch sẽ, không dính dáng đến mấy cái hang động mà thu hút được sự chú ý của nữ nhi nhà tộc trưởng.
Bây giờ thì thanh danh trong sạch đã mất, cơ hội tốt nhất đã bị hủy hoại, sao Lâm Nghiệp không căm hận cho được!
Ông nén cơn giận, đánh nhi tử của mình ngất đi, trói lại rồi lao thẳng tới cửa hang của Khương Trà với vẻ hung hãn.
"Giống như ngươi, không nên được giữ lại trong bộ tộc mà hại người!"
Lâm Nghiệp càng nói càng tức, bước nhanh về phía Khương Trà, túm lấy cánh tay cô rồi kéo cô ra ngoài.
Cơ thể bị kéo lê trên mặt đất, mông của Khương Trà lập tức truyền đến cảm giác đau rát như bị bỏng.
Cô không ngờ Lâm Nghiệp lại dám hành động một cách trắng trợn như vậy, chẳng hề e ngại luật lệ của bộ tộc chút nào cả.
Suy cho cùng, cũng chỉ vì cô là một cô nhi nên không có ai giúp đỡ.
Lại thêm việc cô là một "thạch nữ" không thể sinh sản, chẳng đem lại lợi ích gì cho bộ tộc, mà còn không chịu tự nguyện vào động sinh sản. Chắc tộc trưởng cũng mong sớm đẩy cô ra khỏi bộ tộc cho khuất mắt.
Khương Trà cố gắng chống người dậy, định thoát khỏi sự trói buộc, nhưng trước một thú nhân nam cấp bốn như Lâm Nghiệp thì sự phản kháng yếu ớt của cô chẳng khác gì một con kiến.
"Yên phận đi! Ngươi tự rời khỏi bộ tộc hay để ta đánh ngất rồi ném ngươi ra ngoài?"
Sự ồn ào khi kéo lê cô ra ngoài khiến Lâm Nghiệp bình tĩnh lại. Ánh mắt hắn sắc như dao, như đang muốn lăng trì cô thành từng mảnh.
Khương Trà run rẩy bò dậy, không hiểu vì sao Lâm Nghiệp lại hận mình đến thế. Cô cắn chặt môi, hỏi:
"Thanh danh của thú nhân quan trọng đến vậy sao? Ta đã nói ngày mai sẽ không gặp lại Lâm Bắc nữa, tại sao Lâm thúc thúc lại phải dồn ta vào đường chết vậy?"
Ban đầu cô thực sự định lén lút kết bạn đời vào ngày mai, nhưng nhìn thái độ của Lâm Nghiệp lúc này, cô sợ rằng mình còn chưa kịp biết mình có thai hay không thì đã mất mạng rồi.
Thú nhân Thử tộc có thời gian mang thai chỉ một tháng, sau khoảng mười ngày là đã có thể phát hiện dấu hiệu có thai. Nhưng cô mới thụ thai hôm nay, dù có nói mình đã mang thai thì cũng chẳng ai tin.
Lâm Nghiệp nghiến răng rồi nói trong giận dữ: "Loại giống cái lăng loàn như ngươi thì thanh danh dĩ nhiên chẳng đáng gì. Nhưng nhi tử của ta thì khác. Nó là thú nhân có thể tự mình vượt qua kỳ động dục, và được Lưu Ly, nữ nhi tộc trưởng chọn làm bạn đời. Thế mà giờ, tất cả đều bị ngươi phá hỏng. Ta không gϊếŧ ngươi ngay tại chỗ đó là vì nể mặt cha mẹ ngươi mà thôi."
Khương Trà nghe vậy mà chết lặng.
Thì ra, Lâm Bắc được nữ nhi của tộc trưởng để ý, bảo sao cha hắn lại khinh thường một cô nhi như cô. Giờ thân phận "thạch nữ" càng khiến ông có lý do để khinh rẻ cô hơn.
Cô vốn nghĩ mình đã chọn được một thú nhân dễ tính nhất để chung phòng, nhưng hóa ra lại tự chuốc thêm rắc rối lớn.
Khương Trà thở dài, cố nén cơn đau mà bước ra ngoài.
Cha mẹ cô năm xưa đã hy sinh để bảo vệ tộc nhân khỏi thú triều, trong đó có cả Lâm Bắc nữa.
"Lâm thúc thúc, ta không trách người ác độc. Nhi tử của ngươi tự giác tỉnh thức đã ba năm rồi nhưng chiến lực vẫn chỉ ở cấp một, là kẻ yếu trong bộ tộc. Khó khăn lắm mới có được mối hôn nhân tốt, thế mà lại bị ta phá hỏng. Nếu hôm nay ta không rời khỏi bộ tộc, thì đời hắn chắc chắn sẽ bị ta hủy hoại."