Cá Mặn Cầm Nhầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 49: Ân nhân cứu mạng (2)

Tốc độ của nàng cực nhanh! Hai chân mượn lực đòn bẩy, sức nổi của nước khiến cơ thể họ trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển lạ thường, nàng dùng cả tay lẫn chân để bơi, trên người đang mang vật nặng nhưng mỗi sải chân đều bơi được ít nhất ba bốn thước, giống như một con cá kiếm đang chạy đua với tốc độ của dòng nước đυ.c!

Nàng cứ vậy lao về phía trước cho đến khi dần thu hẹp khoảng cách với mặt đất, nàng đạp lên hai vách đá ở hai bên, dùng hết sức lực bình sinh vươn mình lên trên!

"Ào" một tiếng, Tô Từ trườn bò, lăn lộn, kéo Dương Diên Tông lên mặt đất. Cũng may lúc này nước đã tràn ra khe hở nên Tô Từ có thể dễ dàng hoàn thành động tác này.

Nàng vẫn chưa yên lòng, tiếp tục kéo Dương Diên Tông về phía trước hơn mười thước cho đến khi ra đến rìa vách đá, không chạy được nữa, nàng nằm thẳng xuống thở hồng hộc.

Mẹ ơi, làm chị sợ chết khϊếp.

Chỉ được một lúc, nước trong khe hở đã trở nên đυ.c ngầu, không biết bên dưới đó có chuyện gì nhưng nước không tràn lên nữa, miệng khe hở thì vẫn nổi bong bóng.

Mái tóc đen của Dương Diên Tông ướt sũng, trông đặc biệt bóng mượt, nhưng sắc mắt hắn thì tái nhợt, một vệt máu từ thái dương chậm rãi chảy xuống, búi tóc hơi lộn xộn, máu tươi nhỏ giọt xuống đất dọc theo một lọn tóc ướt.

Tô Từ nhanh chóng kiểm tra hơi thở và mạch đập của hắn, khá tốt, nàng vội vàng bò dậy, đi lấy cái bọc nhỏ để cạnh tảng đá, trước tiên phải rửa sạch và băng bó vết thương cho hắn.

Nhìn thì kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm.

Không sao, Tô Từ lập tức được bơm máu sống dậy, tinh thần AQ cũng le lói xuất hiện, sau khi băng bó xong, Dương Diên Tông vẫn nằm bất động, nhưng Tô Từ bắt mạch cho hắn thì thấy không có vấn đề gì lắm, nàng ngồi xếp bằng bên cạnh Dương Diên Tông, đẩy hắn hai cái, Dương Diên Tông vẫn không tỉnh, vì vậy Tô Từ bèn đưa tay vỗ bèm bẹp lên mặt hắn: "Nào nào, dậy mà quát ta đi!"

Ra oai với ta đi xem nào!

Nàng tiểu nhân cười đắc chí, sảng khoái lắm, sau đó nàng chụp lấy đầu mũi của Dương Diên Tông, bóp hai cái, còn đẩy mặt hắn sang một bên.

Nhưng mà sung sướиɠ chưa được bao lâu, Tô Từ còn chưa rút tay khỏi mặt Dương Diên Tông thì hắn đã tỉnh lại.

...Đột ngột quá vậy.

Tô Từ xịt keo trong giây lát, nhanh chóng thu tay lại: "...Ngài tỉnh rồi à?" Giọng điệu rơi xuống tám quãng so với lúc trước, nàng hết sức chột dạ.

Dương Diên Tông mở mắt, nhìn chòng chọc nàng một lúc lâu, sau đó chậm rãi sờ lên đầu, nơi này đã được băng bó lại rất gọn gàng. Hắn chống tay ngồi dậy, từ từ cử động tay chân, nín thở trong giây lát, ngoại trừ vết thương ở đầu thì cơ thể không có gì đáng ngại.

Tô Từ len lén nhìn hắn, không biết hắn có biết hành động lúc nãy của mình không, nhìn biểu cảm lúc này của Dương Diên Tông thì không rõ, nàng thật sự muốn đánh vào tay mình một cái, cái tay hư này!

Nàng cảm thấy áy náy nên đặc biệt hỏi bằng giọng ân cần: "Ta đã bắt mạch cho ngài rồi, trừ đầu bị thương ra thì tất cả đều ổn."

"A Chiếu cũng bị thương ở đầu, người của chúng ta có lẽ cũng bị thương rất nặng, nhưng chắc là đã xử lý xong xuôi rồi."

Dương Diên Tông liếc nhìn nàng. Tô Từ bị hắn nhìn chằm chằm, giọng nói càng lúc càng nhỏ, nàng nhanh chóng lộ ra nụ cười lấy lòng, đại ca, ngài đại nhân đại lượng hãy bỏ qua cho lỗi lầm của tiểu nhân.

Nếu thật sự hắn đã biết thì…

Tô Từ nghĩ nàng phải mau chóng nhắc nhở Dương Diên Tông vừa rồi mình đã quên thân cứu hắn, làm việc tốt mà không để lại tên không phải là phong cách của nàng!

"Ngài không biết vừa rồi tình huống nguy hiểm thế nào đâu, ngài rơi vào trong khe đá, còn bất tỉnh nhân sự! Xoáy nước tự dưng ập đến, cũng may là ta mang theo ngài bơi với tốc độ tia chớp mới thoát đấy! Suýt chút nữa là chúng ta không lên được đây rồi!"

Ân cứu mạng, nàng cũng không cần hắn kiếp sau phải kết cỏ ngậm vành đền ơn đáp nghĩa, kiếp này làm trâu làm ngựa, mà chỉ cần hắn hoàn thành nguyện vọng nhỏ bé kia của nàng thôi.

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy mình có lý, nhưng lúc Dương Diên Tông đứng dậy, Tô Từ vẫn vội vàng ân cần chạy ra đỡ, bị hắn lườm một cái: "Đi lên đi."

Ánh mắt của hắn rất sắc bén, vừa tỉnh lại hắn đã nhận ra mình đang nằm nghiêng trên một cái hầm mỏ.

Tô Từ cũng nhìn ra, nàng cũng không biết mình bơi được bao xa, nhưng bên này núi không bị sạt lở, tuy nhiên do ảnh hưởng của vụ nổ và sự rung chuyển của ngọn núi, hầm mỏ đã bị lộ ra ngoài.

Hóa ra mỏ tư của Lưu Ứng nằm ở chỗ này! Chỉ trong phạm vi hai mươi dặm, thảo nào chỗ này lại có nhiều thuốc nổ vậy.

Tô Từ hơi sợ: "Lỡ như nó lại sụp xuống thì sao?"

Thế thì bị chết oan mất!

Dương Diên Tông quan sát một lúc, sau đó bình tĩnh nói: "Không đâu."

Tô Từ không biết vì sao hắn lại có phán đoán này, nhưng hắn đã nói không thì là không, Dương Diên Tông là người sống trên lưỡi đao, nhưng cũng không có nghĩa là hắn coi thường mạng sống, người chết là hết, không còn gì nữa.

Dương Diên Tông đưa tay ra ôm lấy eo nàng, cửa động cao hơn đầu nàng mười thước, Tô Từ không tự mình leo lên được.

Mặt Tô Từ áp lên ngực hắn, l*иg ngực của Dương Diên Tông rất vững chãi, trên người hắn có một mùi nhàn nhạt, lạnh lẽo, phải đến gần mới ngửi thấy, không phải hương thơm nhưng lại rất hợp với khí chất của hắn.

Cánh tay thon dài, mạnh mẽ của hắn ôm lấy eo nàng, mặt nàng áp vào ngực hắn, cảm xúc chạm vào rất tuyệt, ai da, không nói nữa, nam nhân này đúng là có vốn liếng khiến người ta phải đỏ mặt, tim đập nhanh!

Tội lỗi tội lỗi, nàng không cố ý sàm sỡ nam chính đâu.

Trái tim Tô Từ đập ầm ầm như xe lửa nhưng cánh tay Dương Diên Tông siết chặt đến mức nàng suýt nữa là nôn ra! Đúng là thô bạo, nàng phàn nàn, chân nàng bay lên không trung, đến lúc mở mắt ra lần nữa, nàng đã đứng ở miệng hầm mỏ.

Trong hầm mỏ tối đen như mực, gió gào thét khiến cõi lòng Tô Từ run lên, Dương Diên Tông ngước mắt lên, bước vào bên trong.

Tô Từ vội vàng đuổi sát theo sau.

Nàng định mang cây thổi lửa ra để thắp sáng, vừa mới lấy ra khỏi túi thì Dương Diên Tông đã nói: "Đừng đốt lửa."

Tô Từ không còn cách nào khác đành cất cây thổi lửa đi.

Nhưng bên trong tối thui, càng đi vào sâu lại càng tối, nàng đưa tay lên không nhìn được năm đầu ngón tay nữa, chẳng nhìn thấy đường mà đi, dưới chân nàng cảm nhận được sự gồ ghề, sau khi suýt vấp ngã một lần, nàng quả quyết đưa tay ra định mò lấy tay Dương Diên Tông.

Như mò mãi không thấy đâu, trong lòng vô cùng sốt ruột.

"Mò mẫm gì đấy?" Cổ tay nàng bị tay trái của hắn nắm lấy.

"Xin lỗi, rất xin lỗi." Tô Từ bật cười, nắm lấy móng vuốt rồng của hắn, cảm thấy mình có lý chẳng sợ: "Chẳng phải là do ta không nhìn thấy gì sao?"

Dương Diên Tông hừ một tiếng, từ giọng điệu có thể nghe ra sự trào phúng, nhưng vẫn không buông tay ra.

Hắn cứ như vậy nắm lấy cổ tay nàng, hai người một trước một sau đi về phía trước.

Hắn bước đi rất nhanh, mặt đất lồi lõm, Tô Từ bất thình lình trượt chân, suýt nữa thì bay mất hàng tiền đạo.