Cá Mặn Cầm Nhầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 50: Giăng bẫy (1)

Nàng vội vàng bịt miệng lại, lỡ như thật sự ngã xuống cũng không thể để bị đập đầu rơi răng được!

Nàng kháng nghị: "Này, chờ đã, ta nhích sang bên này một chút." Vừa nói nàng vừa cố gắng bám tay vào tường: "Này này, cái con người kia, ta là ân nhân cứu mạng của ngài đấy!"

Nàng tức giận, mới được bao lâu mà đã quên rồi?

Dương Diên Tông dừng lại một chút, Tô Từ vội vàng mò mẫm dựa vào bức tường bên cạnh. Nói đến chuyện cứu người thì trên đường nàng đã cứu không ít người đâu, hắn lên tiếng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng lãnh đạm: "Làm sao, muốn ta lấy thân báo đáp à?" Chỉ sợ nàng không chịu.

Cái người này mà cũng nói được mấy câu đùa nhạt vầy sao?

Tô Từ chết trân nghẹn họng.

Dương Diên Tông chỉ thuận miệng nói vậy nhưng phản ứng của nàng lại gợi về một số ký ức không mấy dễ chịu, lúc này giọng nói của hắn lại chợt sặc mùi nguy hiểm: "Sao vậy? Thiệt thòi cho nàng à?"

Tô Từ nào dám đáp là đúng vậy.

Chết thật, không hiểu sao vừa mở miệng nói chuyện lại trúng phải chủ đề nhạy cảm này.

Nàng không dám trả lời, cũng không dám không trả lời, cuối cùng đành phải cắn răng nói lí nhí: "Sao có thể vậy được? Dương đại ca là nam nhân ưu tú nhất mà ta từng gặp." Đáng tiếc là không phù hợp với ta.

Dương Diên Tông không lên tiếng, trong bóng tối, nàng cảm nhận được hắn đang nhìn chằm chằm mình. Khi nụ cười lấy lòng của Tô Từ dần trở nên cứng đờ thì nàng nghe thấy hắn hừ lạnh, tiếp tục đi về phía trước.

Cái chủ đề âm trì địa ngục này cuối cùng cũng kết thúc, dĩ nhiên hiện tại Tô Từ vẫn không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Sau lần giải cứu rồi đồng hành cùng nhau, đúng là hai người đã trở nên thân thuộc hơn, giờ đây Tô Từ đã có thể nói chuyện thoải mái với hắn.

Tất nhiên bây giờ nàng cũng không quá quan tâm đến việc nói chuyện, bởi vì tốc độ đi của Dương Diên Tông quá nhanh, người này có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối như thể đang đi trên đất bằng, mấy lần rẽ vào khúc cua là cái mũi của nàng sắp gãy đến nơi vì đâm phải lưng hắn, nhưng Dương Diên Tông vẫn trầm giọng nói: "Mau lên." Lỡ như có người đi trước lấy mất thứ đồ kia thì chuyến này công cốc, đối với hắn hay phe đối lập đều là đòn chí mạng.

Tô Từ biết hắn đang nói đến sổ sách, thầm nghĩ không có chuyện đó đâu, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, gió thổi mạnh như vậy, chắc hẳn phải có một lối vào khác.

Nghĩ đến đây, nàng cũng trở nên lo lắng: "Được, vậy chúng ta đi nhanh lên!"

Đã tới tận đây rồi, không thể thất bại được!

Hai người bắt đầu tăng tốc, lúc này phía trước có một ngã ba trong hầm mỏ, Dương Diên Tông híp mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng chọn con đường dẫn lên trên.

Tô Từ không biết hắn đã chọn thế nào nhưng nhìn có vẻ không phải cảm tính, tầm hiểu biết của người này rộng thật, hắn xuất thân là quan võ đã quen với việc chiến đấu nơi sa trường, nhưng lại biết cả kết cấu của đường mỏ thì đúng là một nhân vật tầm cỡ.

Đi được một lúc lâu, lúc thì chúi xuống, có lúc lại chúc lên, quẹo đến bảy tám lần ở khúc cua lớn, Tô Từ cảm thấy đường hầm dưới chân mình hình như trở nên rộng hơn, bằng phẳng hơn rất nhiều, thậm chí có nơi còn có đường ray, trên đường ray có những xe chở quặng lớn, nàng đi theo Dương Diên Tông chen qua các xe chở quặng.

Tô Từ cảm giác chắc là mình đang ở rìa núi hoặc dưới chân núi vì nàng nhìn thấy một vết nứt, không biết là do vụ nổ trước đó gây ra hay là vốn dĩ nó đã có ở đó, bên ngoài đang là ban trưa, một tia sáng từ phần mái xuyên qua những vết nứt nhỏ ngoằn ngoèo chiếu vào, rốt cuộc Tô Từ cũng nhìn thấy được mọi thứ xung quanh.

Xe chở quặng đen thùi lùi, phía trên chất một lượng quặng lớn, màu của sắt nhuộm lên sắc xám độc đáo cho mỏ bạc, trên đỉnh đầu có giếng trời, thật sự rất lớn! Còn rất nhiều nữa! Ngay cả đường mỏ và xe chở quặng cũng phát ra thứ ánh sáng kim loại màu bạc sau nhiều năm ma sát.

Đây là một khu mỏ phong phú với hàm lượng bạc rất cao, một cái mỏ lớn khiến người ta choáng ngợp, mà trong tay Lưu Ứng đâu chỉ có một cái!

Tô Từ chưa từng nhận là mình thiếu tiền nhưng cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, tâm huyết dâng trào, nàng đột nhiên hiểu được vì sao huynh đệ Lưu Ứng lại chọn con đường này, người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, đây không phải câu nói đùa.

Khoảng trống phía trên đầu cong về phía trước, rộng hơn một chút so với đằng sau, dường như chia thành hai nhánh kéo dài về phía trước, Tô Từ đi theo Dương Diên Tông, hai người lần lượt im lặng đi đến bên cạnh xe chở quặng, nàng đi theo hướng khe hở, thò đầu nhìn ngó xung quanh, hình như phía trước có một đại sảnh?

Tuy nhiên chỉ nhìn qua một cái nàng chợt nhìn thấy một bóng đen lướt nhanh qua hầm mỏ ở cuối hành lang, ngay sau đó lại có một bóng đen khác!

Lòng Tô Từ thắt lại!

Nàng còn chưa kịp quay đầu lại, cổ tay đã bị siết chặt, Dương Diên Tông đã kéo nàng lại, nhanh chóng xoay người nấp sau xe chở quặng!

Có người.

Tim Tô Từ đập loạn xạ, nín thở, không dám chớp mắt.

Trong đường hầm cực kỳ yên tĩnh, tiếng vọng lại cực lớn, không khí lắng xuống, ngay cả nàng cũng nghe thấy tiếng bước chân.

Rất nhẹ, chỉ khẽ một cái kèm theo tiếng gió thổi khiến tay áo lay động.

Dương Diên Tông đặt tay sau đầu nàng, để mặt nàng áp vào ngực hắn. Tô Từ hiểu tình hình phía trước, nàng có thể nghe rõ tiếng của người khác, vậy chứng tỏ người ta cũng có thể nghe thấy tiếng thở của nàng, nàng vội vàng đưa tay lên bịt miệng và mũi lại.

Không cần Dương Diên Tông làm gì thêm, nàng tự vùi mặt thật sâu vào l*иg ngực hắn, cố gắng thở nhẹ nhất có thể.

Cơ thể hai người áp sát nhau, rúc vào khe hở chật hẹp giữa xe chở quặng và tường hầm.

Dương Diên Tông hơi nghiêng người, đôi mắt sắc bén như đại bàng đang nhìn chằm chằm vào đối phương.

Trước sau tổng cộng có hai nhóm người, hắn phán đoán, một nhóm là người của Quý Nguyên Hạo, nhóm còn lại là người của hoàng đế.

Hai nhóm người này có vẻ đã vào đây sớm hơn họ, thậm chí đã chạm trán với nhau trước đó.

Bây giờ đã đến thời khắc quan trọng nhất!

Hắn hơi híp mắt, mặt mũi nghiêm lại.

Để giảm bớt kích thước, Tô Từ vịn lấy eo của Dương Diên Tông, nàng chạm phải một vật gì đó rất cứng ở túi trong bên trái vòng eo của hắn, không nhịn được mà nắn thử.

Dương Diên Tông đưa tay vào ngực lấy vật này ra, đây chính là tấm lệnh bài bằng đồng họ lấy được từ chỗ Phùng Thương.

Dương Diên Tông vuốt ve tấm lệnh bài trong chốc lát, cả hai đều là người thông minh, sau khi bước vào đường mỏ, hai người đều đã có suy đoán, tấm lệnh bài này là dùng để mở một chiếc rương hoặc một cánh cửa bí mật nào đó để lấy sổ sách.

Quý Nguyên Hạo có được Phùng Thương, bằng bản lĩnh của hắn ta, chắc hẳn đã tìm ra được tất cả các chi tiết như vị trí của sổ sách và cách mở nó.

Và chiếc chìa khóa bí mật này có thể không chỉ có Phùng Thương sở hữu.

Trước đó huynh đệ Lưu Ứng cũng đã từng bị bắt.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, lúc này họ cần phải hành động thật nhanh! Thời gian không còn nhiều, trong khi đó trong tay họ chỉ có một chiếc chìa khóa bí mật làm tiền cược.