Không biết Lưu Ứng đã chôn bao nhiêu thuốc nổ ở chỗ này, một nửa ngọn núi đã bị nổ tung, đường đi xuống không hề dễ dàng, Tô Từ chỉ chạy được hai bước sau đó chuyển qua lần mò đi từng bước một, có lúc phải dùng cả tay lẫn chân để di chuyển.
Lúc đầu, Tô Từ cũng không thực sự lo cho Dương Diên Tông lắm.
Nhìn tình hình trước khi vụ nổ xảy ra thì chỗ A Chiếu đứng bị ảnh hưởng nặng hơn Dương Diên Tông rất nhiều, nhưng A Chiếu vẫn còn sống, vết thương cũng không quá nghiêm trọng.
Thân thủ Dương Diên Tông giỏi như vậy, chắc chắn là không có việc gì.
Nhưng dần dần nàng nhận ra có gì đó không ổn.
Nàng không tìm thấy Dương Diên Tông đâu cả.
Lúc đầu Tô Từ hơi căng thẳng, sợ mình gặp phải Quý Nguyên Hạo trước khi tìm thấy Dương Diên Tông, nghĩ vậy lại thấy lạnh hết sống lưng, nên nàng rất thận trọng, thỉnh thoảng dừng lại nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Nhưng suốt chặng đường từ sườn núi sụp đổ đến chân núi, nàng không gặp ai cả.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tô Từ ngẩng đầu nhìn vị trí trên đỉnh, tìm kiếm phương hướng có thể rơi xuống, chung quanh yên tĩnh, khói bụi dần lắng xuống, tầm nhìn bắt đầu mở rộng, nhưng lại không thấy vết máu hay mảnh y phục nào trên đường đi.
Tô Từ cau mày nói, lẽ nào bị chôn sống luôn rồi? Nàng không tin, người này là nam chính mà, sao có chuyện vô lý thế được! Và điều quan trọng là vị trí Dương Diên Tông đứng lúc đó tuy cũng nguy hiểm nhưng không phải khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất, hắn đã rời khỏi trung tâm vụ nổ ngay lập tức, với thân thủ cao cường, dù có bị chôn vùi cũng không đến mức không để lại bất kỳ dấu vết nào!
Cuối cùng, Tô Từ tiếp tục đi theo hướng này cho đến cuối đường, khi đến rất gần một vách đá, cuối cùng nàng cũng tìm được một khe hở.
Đất đá, cây cối bị đổ lăn tới đây, trên nền đất đá xuất hiện một khe hở, rộng gần hai mét, rìa khe hở còn rất mới, nhưng đi xa hơn một chút, có thể thấy những vết tích cũ kỹ màu xám đen, đó là dấu vết của rêu nhưng đã khô từ lâu.
Nơi đây từng có một khe hở khô ráo, trên đó còn có rất nhiều bụi và lá cây rụng, khe hở không quá lớn nhưng vụ nổ đã khuếch trương nó lên.
Hiện tại không biết nó dài bao nhiêu, sâu bao nhiêu, Tô Từ nhìn đi nhìn lại đều không thấy điểm cuối, tệ hơn là nàng còn nghe thấy tiếng nước chảy, nước từ vết nứt chảy ra! Hóa ra những cành cây khô héo ở phía dưới đang cuộn tròn theo vòng xoáy của mặt nước, nước chuyển động rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã dâng lên hai ba thước.
Đen thui, không thấy đáy.
...Đừng nói là Dương Diên Tông đã bị đánh bay xuống dưới rồi nhé?
Tô Từ: "..."
Nàng thực sự muốn nói với bản thân rằng không phải vậy đâu, nhưng những nơi có thể tìm nàng đều đã tìm rồi, khả năng này là rất lớn.
Đậu xanh rau má.
Tô Từ hơi do dự, trong phương diện này nàng có kiến thức rất phong phú, biết rõ vết nứt này rất nguy hiểm! Cơ mà nàng không biết nó sâu bao nhiêu? Nếu may mắn chỉ chừng mười hoặc hai mươi thước, có một đến hai cửa thoát nước thì có thể xuống mò người rồi nhanh chóng bơi lên.
Nhưng nếu không may bên dưới không có lối thoát, nhảy xuống dưới đó không biết còn quay trở lên được nữa không.
...Người phải xuống mười tám tầng địa ngục không cần quay trở lại phải là cái tên Lưu Ứng kia mới đúng!
Tô Từ lưỡng lự, cuối cùng vẫn chấp nhận số mệnh, cởi thắt lưng ra, được rồi, sau khi vớt được người lên, nhất định phải bảo Dương Diên Tông lột da cái tên họ Lưu kia xuống, đéo mẹ nhà hắn!
Thắt lưng của nàng là hàng đặc chế, họa tiết trang trí trông có vẻ khác thường nhưng thực ra lại chính là những sợi dây mảnh rất chắc chắn làm bằng da trâu, nàng đã quen với việc cứ ra ngoài là phải mang theo những dụng cụ này.
Xem này, quả nhiên có lúc dùng tới!
Con quể AQ trong lòng than trời than đất nhưng động tác trên tay nàng không hề chậm lại, Tô Từ nhanh chóng buộc một đầu dây lên tảng đá ở rìa khe hở, đầu còn lại thì buộc ngang eo, sau đó kéo căng sợi dây, đặt chân vào mép khe hở, đạp lên vách đá từng bước đi xuống.
Nghiệp vụ của nàng rất khá, tốc độ di chuyển khá nhanh, sau khi buông hai tay ra Tô Từ lặng lẽ thả mình vào làn nước, nàng hít sâu một hơi, thả lỏng rơi xuống, mở mắt ra, ngụp lặn trong nước như cá.
May mắn thay, sau khi lặn khoảng mười thước, tương đương chiều cao của bốn tầng lầu, Tô Từ đã chạm đến đáy, ở độ sâu này, mắt thường vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ ở khoảng cách nhất định, kỹ năng lặn của Tô Từ vô cùng vững vàng, hai chân nàng đạp nhảy trong nước, tốc độ rất nhanh, không lâu sau nàng đã tìm thấy Dương Diên Tông!
Dương Diên Tông đang nằm dưới đáy khe hở, trên đầu có vết máu đỏ nhạt, hắn bị thương ở đầu, lúc Tô Từ tìm ra hắn, cánh mũi và thân trên của hắn đang run rẩy kịch liệt, hắn đang cố gắng để tỉnh lại, đáng tiếc là không thành công.
Tô Từ đạp nước, nhanh chóng bơi đến chỗ hắn, đỡ hắn dậy, lúc này miệng và mũi hắn đã sủi ra bọt nước, chân mày và cơ mặt cau lại, đây là dấu hiệu cho thấy phổi sắp hết dưỡng khí.
...Trời ơi, cái tình tiết máu chó gì đây?
Tô Từ chấp nhận số phận, nghiêng người qua, dừng lại một chút rồi để môi mình áp lên bờ môi mỏng của hắn, truyền cho hắn một hơi.
Xong chuyện còn vỗ lên miệng mấy cái, tự nhủ không có cảm giác gì hết, không có cảm giác gì hết, cứ coi như vậy đi.
Đây là hô hấp nhân tạo mà, Tô Từ đã từng làm vậy với đồng đội không phải lần một lần hai, nàng chẳng thấy áp lực chút nào hết, sau khi làm công tác tư tưởng cho bản thân, vừa định đưa Dương Diên Tông đi lên thì đột nhiên nàng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, sau đó mặt nước trước mặt xuất hiện bụi bay bồng bềnh, dập dềnh trong sóng nước.
Tim Tô Từ đập thình thịch, nàng vội vàng nhìn sang bên cạnh, mẹ ơi!
Chỉ thấy dòng nước đang cuộn lên phía sau, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nước đã đυ.c ngầu! Chúng quay cuồng, cuộn lại một cách bất thường, như thể có thứ gì đó đang rung chuyển muốn nuốt chửng mọi thứ, vòng xoáy nhanh chóng lan rộng về phía này, thời gian từ lúc truyền hơi cho Dương Diên Tông đến lúc nàng phát hiện ra sự bất thường chỉ hai đến ba giây, tầng nước đυ.c ngầu kia đã ép sáp đến từ phía sau!
Thiên địa quỷ thần ơi!
Tóc gáy Tô Từ dựng ngược lên, nàng vươn tay trái ra nắm lấy sợi dây, đáng tiếc vừa rồi dây không đủ dài nên nàng đã cởi nó ra, nàng không bắt được nó, vòng xoáy đυ.c ngầu kia đã nuốt mất sợi dây, sợi dây làm bằng da trâu văng ra xa, run rẩy xoáy theo dòng nước.
Nàng bơi ngược dòng một lúc, sau khi cân nhắc khoảng cách và thời gian, phản ứng cơ thể của Tô Từ nhanh hơn não bộ! Nàng sợ mình không có đủ thời gian để đi lên, hai chân đạp một cái, cúi người ôm lấy Dương Diên Tông, dùng một tay để vạch ra một đường nước, trong nháy mắt người lập tức bị đẩy ra ngoài năm đến sáu thước về phía bên kia của khoảng trống!