Cá Mặn Cầm Nhầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 47: Kẻ điên

Cũng không phải việc gì nhiều nhặn, nàng thật sự không muốn đắc tội với hắn, đắc tội với thủ lĩnh, đắc tội với đại lão, nàng đâu có ngu?

Tô Từ nở nụ cười nịnh nọt chói lóa muốn chọc mù mắt người ta với hắn, một hàm răng trắng bóc nhỏ đều như hạt bắp, trông rất ngọt ngào, ngoan ngoãn.

Dương Diên Tông: "Ồ, thật sao?"

Nàng gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy đúng vậy, chính ta còn không có, chỉ giữ lại cho ngài thôi đấy."

Thật ra nói vậy cũng không đúng lắm, nếu cần nàng chắc chắn sẽ dùng trước.

Dương Diên Tông hừ một tiếng, gán cho nàng cái mác nha đầu giảo hoạt, miệng lưỡi trơn tru.

Lúc nàng có lòng dỗ dành người khác, nói chuyện còn líu lo hơn cả chim sơn ca.

"Sao thế? Ngài không tin à?" Nàng rất chân thành đó!

Bầu trời âm u, gió núi thổi bay mây đen, thả xuống một tia nắng đẹp, Tô Từ rập khuôn đi theo hắn, một đôi mắt to tròn đặc biệt sáng ngời, vô cùng sống động như thể biết nói, cái đầu còn nghiêng nghiêng nhìn tới, dáng vẻ vừa ngoan vừa chân thành.

Có những người cười lên sẽ trông vô cùng tươi sáng, tỏa ra sức xuân phơi phới, giống như xuân quang rạng rỡ quét qua mùa đông lạnh giá.

Dương Diên Tông nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt trở nên sâu thẳm, một lúc sau hắn hừ một tiếng: "Thu hồi cái bộ mặt dỗ trẻ của nàng lại."

Hắn dám cam đoan, nếu cần, nha đầu này chắc chắn sẽ dùng cho chính mình trước tiên.

Còn bảo là để dành cho hắn, hừ.

Thiệt tình, đúng là khó chiều.

Tô Từ bĩu môi, cũng lười để ý đến hắn, nàng không thèm dây dưa với người này nữa, lén lút trợn mắt với hắn một cái rồi quay về chỗ cũ.

Tô Từ không phải lính chiến đấu, chỉ đi theo đuôi, nếu có đánh nhau, nàng cũng không cần phải xông ra trước, chỉ cần đảm bảo an toàn cho bản thân là được.

Họ lại đuổi theo thêm một ngày nữa, gần như là đi không biết nghỉ, khi dưới chân Tô Từ xuất hiện vết phồng rộp thứ năm, cuối cùng họ cũng đuổi kịp Lưu Ứng!

Cũng xấp xỉ thời gian Quý Nguyên Hạo đuổi đến!

Nhưng Lưu Ứng là một kẻ điên.

Ngay lúc Tô Từ đang nghĩ phe mình sắp phải khai chiến với đám người của Quý Nguyên Hạo, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi thì Lưu Ứng bỗng cười như điên dại: "Các ngươi muốn sổ sách và khu mỏ chứ gì? Có phải không? Có phải không hả?"

Xảy ra biến cố, trở thành tù nhân, lĩnh án tử hình, rồi phải trốn chui trốn lủi, sau khi đệ đệ bỏ minh, cuối cùng hắn ta cũng rơi vào cảnh giọt nước tràn ly!

"Các ngươi tới đây đi, ta nói cho các ngươi biết!"

Lưu Ứng cười như điên, chỉ tay về phía trước: "Cách đây hai mươi dặm là một khu mỏ lớn! Mỏ bạc đó lớn gấp mười lần cái mỏ bạc quốc hữu! Khu mỏ và sổ sách đều ở ngay phía trước!"

"Thật đáng tiếc, các ngươi không đi được nữa!"

Lưu Ứng lại cười như ma làm, trong tiếng gào thét của chính mình, hắn ta đột nhiên lấy ra một cây thổi lửa, thổi mạnh một cái. Hắn ta nhìn chằm chằm vào hai người đang phi ngựa tới trước mặt rồi đột nhiên ấn vào một điểm nào đó bên người!

"Rút lui!"

Lưu Ứng vừa nói đến đó, Dương Diên Tông và Quý Nguyên Hạo ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn, cả hai cùng hét lên! Tô Từ ngồi phía sau cũng cảm thấy tim mình như vỡ ra, vội vàng đứng dậy, nhìn thấy người của hai phe đang nhanh chóng rút lui, đáng tiếc đã quá muộn!

"Bùm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên! Tô Từ lập tức bị sóng không khí đánh cho ngã nhào, nửa ngọn núi bị thuốc nổ thổi bay, trên đỉnh núi không thấy ai nữa ngoài Lưu Ứng đang đứng phía sau vụ nổ, cười điên dại.

"Đi chết đi! Chết hết đi!"



Quỷ tha ma bắt!

Tô Từ tức giận bò dậy, nhấc một cành cây khô to như cái bát lên, dùng cả cơ thể di chuyển vòng ra phía sau người kia, đánh cái bụp vào sau đầu hắn ta, khiến tiếng cười của hắn ta đột nhiên dừng lại.

Tô Từ xé thắt lưng và áo của tên điên này ra thành từng dải nhỏ, trói chặt tay chân hắn ta lại rồi kéo đi, ném vào bãi cỏ để giấu.

Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý Lưu Ứng, Tô Từ nhanh chóng tìm chỗ để hạ chân, định bụng sau khi xong việc sẽ mang hắn ta xuống núi.

Sau khi tìm kiếm trong khoảng hai ba chục thước, nàng tìm được A Chiếu nằm bất động trên mặt đất, có một vết thương to bằng miệng bát ở bên trái đầu, máu tươi chảy ròng ròng xuống mặt và cổ.

Tô Từ bò tới, lăn qua lộn lại mới đến nơi, sau khi kiểm tra cổ, nàng phát hiện vẫn còn hơi thở, nàng định thần nhìn kỹ lại, vết thương kia tuy lớn nhưng hầu hết là vết thương ngoài da, nhưng máu chảy với tốc độ quá nhanh, chắc động mạch đã bị tổn thương.

Tô Từ nhanh chóng mở chiếc túi lớn trên lưng, lấy ra một miếng băng sạch, dùng tay ấn mạnh vào vết thương trên trán hắn, tay còn lại khẽ chạm rồi ấn vào động mạch cổ nông trước tai, dòng máu lập tức chảy chậm lại.

Tô Từ thở ra một hơi.

Nhưng nàng vừa di chuyển một cái, A Chiếu đã bắt đầu động đậy, mí mắt run rẩy liên hồi, sau đó miễn cưỡng mở mắt ra, giùng giằng muốn bò dậy, Tô Từ vội la lên: "Đừng nhúc nhích, huynh có muốn sống nữa không?"

A Chiếu giống y như chủ tử của hắn, ngày thường trưng ra khuôn mặt lạnh lùng không thích nói chuyện, Tô Từ thực sự cũng không quá thân với hắn nhưng bây giờ việc có thân hay không không còn quan trọng nữa, A Chiếu ráng mở mắt ra ngồi dậy, chỉ tay chếch về phía trước: "...Chủ tử, chủ tử!"

Người này trung thành đến mức dù chỉ còn một hơi thở, vẫn nhớ đến việc xác nhận xem chủ tử của mình có an toàn không, nếu không phải cứu lấy người ấy.

"Huynh đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!" Tô Từ thật sự sợ hắn sẽ chạy ào ra đó: "Ta đi, ta đi, huynh đừng có nhúc nhích!"

Tô Từ nhìn về hướng hắn chỉ, sau đó quay người nói: "Vết thương của huynh cần phải băng lại để cầm máu ít nhất nửa giờ, à không, là hai khắc."

Sắc mặt A Chiếu tái nhợt, hắn cau mày thật chặt, tựa như đang đè nén cảm giác buồn nôn, có lẽ là não vẫn đang bị sang chấn, Tô Từ nào dám để hắn đi?

"Huynh tự ấn lên vết thương và vị trí trước tai, hai khắc sau, thay băng rồi tiếp tục ấn để cầm máu. Quên đi, hay là để ta thay băng cho huynh đã, sau đó huynh cứ giữ như vậy hai khắc. Có thể từ từ cử động nhưng nhớ phải tự lượng sức mà làm. À, còn nữa, Lưu Ứng ta đã trói và ném ở đằng kia."

Tô Từ nhìn tay của A Chiếu vẫn còn sức, ấn lên vết thương không có gì khó khăn, hắn đã có thể từ từ đứng dậy, muốn đi tìm kiếm đồng đội khác. Tô Từ để lại bọc hành lý lớn, những người này đều có kiến thức sơ cứu, để lại phần lớn thuốc men, có lẽ là đủ cho họ sống sót.

Nàng chỉ lấy đi một ít thuốc trị thương, vải băng các loại, buộc một bọc nhỏ sau lưng rồi chạy theo hướng A Chiếu chỉ.