Cá Mặn Cầm Nhầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 31: Nội gián (2)

Đoàn người rời đi, đại sảnh dược đường yên tĩnh trở lại, Tô Từ nhún vai, xoay người đi về phía bên trong phòng dược.

Ngoài việc nghiên cứu penicillin, việc quan trọng nhất của nàng bây giờ là chuẩn bị thuốc cho Dương Diên Tông, lúc đầu vết thương của hắn rất nặng, nghiêm trọng hơn cha nàng rất nhiều, nếu kết hợp với việc dùng thuốc thì sẽ tốt hơn.

Tô Từ bước nhanh về phía trong phòng, vừa đi qua cửa sau tiến vào trong sân thì đột nhiên ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi dưa chua, chân mày lập tức nhíu lại!

Đây là mùi nước muốn dưa, mùi trong đại sảnh đã biến mất, không thể nào còn vương vất ở sân sau được, hơn nữa lúc nãy nàng đã dặn là không được tùy tiện mở nắp ra rồi.

Tô Từ bước ba bước, lao lên hành lang, đẩy cửa phòng thuốc của riêng mình ra!

Một bóng người nhanh chóng hiện ra trước bàn thuốc, mùi dưa chua trong phòng càng nồng nặc hơn, trên bàn thuốc là loại thuốc ban đầu nàng muốn làm cho Dương Diên Tông, cây đoạn dùng để nối lại gân cốt, đả thông kinh mạch, nghệ tây dùng để kích hoạt tuần hoàn máu và loại bỏ máu đọng, huyết dụ để làm se và chữa lành vết thương, v.v. những loại thuốc này đều dùng để chăm sóc, theo dõi sau chấn thương.

Bóng lưng mặc áo màu xanh đậm, đầu đội khăn xếp, là một dược đồng, trong nháy mắt hắn ta cúi người xác nhận dược liệu trên bàn thuốc rồi nhanh chóng lao vào phòng nghỉ nhỏ, cửa sổ kêu "cạch" một tiếng, mở ra rồi đóng lại.

Nội gián.

Con bà nhà nó!

Tô Từ mắng to, quát lên, người trong phòng trà ở sân trước và gác cổng đều lao về phía này, nhưng người kia đã nhảy ra ngoài cửa sổ, leo qua tường.

Tô Từ nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy bảy tám bước lấy đà, bật nhảy thật mạnh lên bờ tường, lớp sỏi đá phía trên khiến nàng phải nhe răng kêu đau, nàng đứng dậy, nhanh chóng nhảy xuống từ bức tường cao gần ba mét.

"Chạy đi đâu?"

Người nọ không ngờ nàng lại dữ dội vậy, chạy chậm mất nửa nhịp, che mặt chạy nhanh về phía trước, Tô Từ thẳng tay kéo búi tóc xuống, hôm nay nàng đến phòng thuốc nên ăn mặc rất đơn giản, trên đầu không cài lấy một cái châm, chỉ dùng một chuỗi hạt cuốn vào tóc, búi thành một cái búi tóc nhỏ xinh, nàng dứt đứt chuỗi hạt, nắm lấy trong lòng bàn tay, tung về phía trước!

Người nọ trượt chân, bị nàng bắt được, nhưng dù sao cũng là nam nhân, khỏe hơn nàng nhiều, hắn ta vùng vẫy lôi kéo, tốc độ cua góc cực nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng "bịch"!

Hai người trực tiếp chạm trán, Tô Từ va vào ngực và bụng của một người, mắt nổ đom đóm, suýt nữa thì bị đánh bật ra phía sau, đối phương đưa tay ra bắt lấy eo nàng, người nàng bị va đập trở lại, chóp mũi đập vào cơ ngực của người kia, đau đến mức suýt bật khóc, nhưng cuối cùng nàng vẫn đứng vững, không bị ngã ra đường.

Tô Từ vẫn chưa tỉnh hồn, ôm mũi, mở to hai mắt, tại sao con hẻm này lại nhiều người vậy?

Chẳng phải Dương Diên Tông đã đi rồi sao?

Đây là một cái ngõ cụt, doanh trại đang không có người, nếu như không phải Tô Từ gấp gáp đuổi theo, có lẽ người kia đã không xông bừa vào đây.

Mặt Dương Diên Tông không đổi sắc, sau khi Tô Từ đứng vững, hắn liếc nhìn dược đồng đã bị A Khang bắt quỳ xuống, nhàn nhạt nói: "Gϊếŧ."

Dược đồng đang quỳ trên mặt đất tỏ vẻ kinh hoảng, còn chưa kịp lên tiếng đã bị bịt miệng lại, A Khang không chút do dự rút kiếm ra, một tiếng "xoẹt" uất nghẹn vang lên, âm thanh dội thẳng vào trong tim.

Tô Từ nuốt khan, lén lút nhìn xem, người nọ nằm bất động, trên khuôn mặt trẻ trung lộ ra vẻ giãy giụa, hai mắt mở to, máu nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất, ngay sau đó bị người khác kéo đi.

Tô Từ lại nuốt khan, vội nhìn đi nơi khác, không dám nhìn lâu hơn nữa, thấp giọng nói: "... Có phải ta vừa phá hỏng cái gì không?"

Dương Diên Tông không rời đi, biểu cảm cũng không có gì bất ngờ.

Tô Từ rất lo lắng, có phải nàng đã phá hỏng cái gì rồi không?

"Không sao."

Dương Diên Tông không nói nhiều, chỉ nói: "Không phải vấn đề lớn."

Tô Từ là một cô nương chưa xuất giá, để tóc tai bù xù như vậy ở bên ngoài là bất nhã, hai huynh đệ Dương Diên Tín, Dương Diên Trinh lập tức quay lưng đi, A Khang và những người khác cũng làm theo, chỉ có Dương Diên Tông cởϊ áσ choàng ra, che lên đầu nàng: "Ta sai người đưa nàng về."

Tô Từ hơi lo lắng, nhưng không biết nên hỏi gì, nàng cũng không nên cứ đứng mãi ở ngoài như vậy, trong thâm tâm thì ghét cái kiểu cách thời cổ đại này nhưng vẫn cầm lấy áo choàng, không còn cách nào khác đành phải theo A Khang trở về.

"Tẩu tẩu của chúng ta đúng là năng lực phi thường ha?" Tường cao mấy mét mà nhảy phát là qua!

Dương Diên Trinh là người nhỏ tuổi nhất, không nhịn được reo lên, bị đại ca liếc một cái thì không nói nữa, lo lắng hỏi: "Ca ca, vậy giờ phải làm sao đây?"

Tên kia đã thấy bọn họ, đương nhiên sẽ phải chết.

Nhưng gián điệp này là của bên Thế tử, Thế tử đã lệnh cho hắn ta đến đây theo dõi. Hóa ra kế hoạch của họ là để đối phương nhìn thấy đồ mà hắn ta muốn rồi quay về báo tin cho chủ nhân.

"Không có gì đáng ngại."

Dương Diên Tông xoay chiếc bao tay bằng da trên tay phải, bình tĩnh nói: "Tin tức đã truyền đi một lần rồi."

Tay hắn thật sự không sao, tin tức mà Dương Diên Tông muốn truyền đến chỗ Thế tử đã đi đúng hướng.

Nếu như sau khi cân nhắc, Thế tử chấp nhận để hai bên quay về trạng thái ban đầu thì sẽ không có chuyện gì cả.

Dương Diên Tông híp mắt, chỉ sợ gương đã có vết nứt thì không dễ khôi phục lại trạng thái ban đầu, dù cho hắn có bằng lòng thì đôi bên cũng không thể quay về như lúc trước.

"Ca, thế phải làm sao đây?" Ca ca của hắn vẫn chưa được phục chức, phía Thế tử thì có vẻ rất tích cực, nhưng thực tế luôn có trở ngại này kia.

"Tùy tình hình mà làm."

Dương Diên Tông bình tĩnh nói, liếc nhìn vết máu còn sót lại trong góc tường: "Người này gϊếŧ đi cũng tốt."

Nếu như Thế tử và hắn không thể chấp nhận đối phương thì cả hai sẽ đi đến trạng thái cực đoan, dè chừng nhau hơn cả trước kia.

Vậy nên cứ đề phòng trước, méo mó có hơn không.

Dương Diên Tông lạnh lùng nhếch môi.