Cá Mặn Cầm Nhầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 30: Nội gián (1)

Tô Yến nhức đầu: "Nhưng người kia phải làm sao bây giờ?"

Chuyện này không phải cứ không muốn là được đâu? Các nàng có âm thầm thỏa thuận với nhau cũng vô ích, ngay cả Trần thị cũng đã có ý định gả con gái đi.

Hai tỷ muội lo lắng đến mức đóng cửa ở trong phòng, xì xào suốt cả buổi chiều mà vẫn không ra kết quả.

Không biết mở lời từ đâu.

Mềm không được mà cứng cũng không xong, càng không thể chủ động phá hoại mối đoàn kết, đắc tội với nam chính.

Tô Yến gãi đầu mấy lần, nóng nảy dùng lược chải tóc ngược lên thành một búi tóc bù xù, trước khi đi, Trần thị đã chải tóc cho nàng ấy rồi, về đến nhà nó lại thành một mớ lộn xộn, bây giờ thì sắp bị cào thành cái tổ chim.

"Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?" Chẳng có manh mối gì cả!

Thực ra Tô Từ có chút manh mối, trong nguyên tác, nữ chính đã đi theo hướng này, nhưng nàng thì lại chết sớm, hơn nữa còn là một cái chết vô cùng nhục nhã, cuối cùng nữ chính Tô Dung lên làm chính thất.

Nhưng bây giờ nàng lại yên ổn, càng không có chuyện chết hoặc tự hủy hoại danh tiếng để trốn tránh hôn ước, nàng đâu có ngu!

Vậy thì chẳng có cách nào để Tô Dung lên làm chính thất nữa.

...Đúng là khiến người ta phải nghĩ đến hói đầu.

Tô Yến xoay người xuống giường, chạy đến chiếc tủ đứng ở bức tường phía Tây, lấy ra ba nén hương, thắp lên rồi cầu nguyện mấy câu với Bồ Tát.

Kể từ khi nhà xảy ra chuyện lớn vào đầu năm nay, Tô Yến đã hình thành thói quen dâng hương cho Bồ Tát, nàng ấy cho rằng Bồ Tát cũng hơi linh.

Nàng ấy quay đầu vẫy tay: "Muội muội à, mau đến dâng nén hương với Bồ Tát nương nương đi!"

Tô Từ: "..."

Tô Từ giả chết, Tô Yến đành phải khấn thay muội muội, muội còn nhỏ, xin Bồ Tát đừng trách tội, phù hộ cho muội ấy tai qua nạn khỏi, vân vân mây mây.

Cũng không biết là do công lực cầu khấn của Tô Yến phát huy tác dụng hay là theo lẽ thường, vận đen qua đi thì cơn may đến, sau khi hai tỷ muội lo lắng đến đau đầu, Tô Yến buồn bực rụng đến mấy nắm tóc thì cuối cùng sự tình thực sự đã có chuyển biến!

...

Lúc Tô Từ cùng với Tô Yến và mấy dược đồng bận rộn làm việc được bảy tám ngày, Dương Diên Tông từ bên ngoài mang về một cái thùng lớn.

Hai binh lính trẻ khỏe khiêng chiếc thùng vào, đặt xuống đất nghe một tiếng "rầm" rất nặng nề, A Khang đứng bên cạnh giải thích: "Đầu tiên, người của chúng ta đã tìm kiếm ở khu vực Dương Đô, ở chùa chiền chưa từng nghe nói về thứ này, nhưng ở một tiệm thuốc cũ lại có thứ hơi giống nên các huynh đệ đã mang nó về."

Nhưng người ta không gọi là nước ép cải già mà gọi là nước muối dưa, người trong trấn đã từng dùng đều nói rằng có tác dụng chữa nóng trong người và viêm họng rất hiệu quả, không giống như loại thuốc mà Tô Từ nói đến, nhưng dù sao họ đã vất vả tìm kiếm mấy ngày mới tìm thấy một thứ tương tự, dĩ nhiên không chịu bỏ qua, sau khi nói chuyện rất lâu với đại phu kia, cuối cùng cũng mua về được.

Tô Từ vén tấm vải lên, một mùi hăng hăng lập tức xộc vào mũi, A Khang và những người khác không kịp đề phòng bị phả vào mặt, mùi chua rất nồng, Tô Từ bịt mũi, bên trong toàn là nước, thiếu sáng nên đen thùi lùi.

"Vất vả cho mọi người rồi, nếu bào chế được thứ kia thì sẽ rất có ích."

Tô Từ nhanh chóng đậy nắp lại, nói với đám người của A Khang. A Khang vội vàng nói: "Tô cô nương khách sáo rồi."

Đám người A Khang tự biết nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì người này sẽ là chủ mẫu tương lai của họ, trước đó vẫn nên cung kính thì hơn.

Tô Yến đứng bên cạnh xắn tay áo lên, cùng mấy dược đồng khiêng cái thùng vào trong.

Tô Yến đi theo Tô Từ, vừa nghe đến việc Tô Từ làm thì cặp mắt sáng lên, vô cùng hâm mộ, ôm Tô Từ cứng ngắc không buông.

Tô Từ thật sự rất sẵn lòng, nhưng việc này đòi hỏi chuyên môn, Tô Yến không biết nhiều nên chỉ có thể làm một số công việc đơn giản. Nhưng Tô Yến cái gì cũng chịu hết, xay bột, cắt lá, khiêng đồ, nàng ấy tập võ nên rất khỏe, việc gì nặng nhọc đều xắn tay áo lên làm, so với các dược đồng còn khỏe gấp mấy lần.

Nàng ấy rất sợ Dương Diên Tông nhìn thấy sẽ bắt mình về, nên vừa rồi cứ ôm ngực, cúi đầu thật thấp để giảm bớt cảm giác hiện diện, lúc này đang rụt cổ lại, vội vàng đi khiêng chiếc thùng lớn, lách người đi vào.

Dương Diên Tông khẽ liếc nhìn nàng ấy, cũng không nói gì.

Hơi thở của nam nhân này mạnh đến mức ngay cả Tô Yến và mấy dược đồng cũng phải lập tức bỏ chạy, đại sảnh rộng lớn chìm vào im lặng.

Mấy nong dược liệu đang được phơi khô, trong không khí tràn ngập mùi hăng khô, căn phòng bên trong yên tĩnh, Dương Diên Tông ngồi trên chiếc ghế thái sư đầu tiên ở hàng bên trái, ánh nắng chiếu lên vai trái hắn. Hắn dựa lưng vào ghế, hơi nhắm mắt lại, dùng tay trái chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái bên phải.

Tô Từ biết tình hình bên ngoài không ổn lắm, trở ngại này cũng không dễ vượt qua, nhưng trên mặt Dương Diên Tông lại không nhìn ra sự hoảng sợ hay u ám nào, hành động vẫn dửng dưng bình tĩnh như trước.

Vốn dĩ ban đầu Tô Từ còn hơi lo lắng nhưng lúc này đã tan biến hết, nàng ngồi xuống một bên, mở hộp thuốc ra, lấy đệm bắt mạch đặt lên bàn, động tác của nàng rất thành thạo, nàng biết bắt mạch, khi còn nhỏ, công việc của cha mẹ quá bận rộn, chính ông bà là người đã chăm sóc chỉ dạy cho nàng, không ngờ vòng vo một hồi, cuối cùng lại trở về công việc này.

Dương Diên Tông đặt tay phải lên đệm, Tô Từ cẩn thận cảm nhận mạch đập của hắn, sau đó kiểm tra quá trình tái tạo và phục hồi của hắn.

Năm ngón tay của Dương Diên Tông thon dài, có vết chai trên đầu ngón tay, cứng cáp rắn rỏi cho dù thả lỏng đặt trên đệm bắt mạch cũng khiến cho người ta cảm nhận được sự mạnh mẽ, một đôi bàn tay đầy sức mạnh.

Tay giống như người.

Tô Từ lần lượt cử động năm ngón tay của hắn rồi cẩn thận quan sát, thả ra rồi nắm vào, sau đó hỏi hắn cảm thấy thế nào, so với lúc trước bị thương thì thấy sao.

"Khả năng hồi phục khá tốt, nhưng ngài vẫn cần chú ý, đừng quá gấp, gân tay cần có thời gian mới hoàn toàn lành lại, hoạt động quá sớm sẽ khiến chỗ nối bị đứt, nhất định phải tiến hành từng bước một."

"Để hoàn toàn trở lại bình thường sẽ mất khoảng bốn tháng đến nửa năm."

Dương Diên Tông gật đầu, sau khi việc khám bệnh kết thúc, Tô Từ cất đệm bắt mạch đi, Dương Diên Tông co duỗi cổ tay rồi nhẹ nhàng nói: "Nước ướp cải già vẫn đang để người đi tìm cho nàng, nàng xem cái đó trước xem có dùng được không."

Hắn liếc mắt là nhìn ra, Tô Từ chỉ hơi hài lòng với thùng nước muối dưa, so với sự mong đợi vẫn còn cách một khoảng xa.

"Ừm! Ngài vất vả rồi."

Tô Từ còn định nhắc hắn, không ngờ lại không cần, đúng là người tốt!

Đôi mắt to tròn của nàng sáng lên, đóng lên người Dương đại ca một con dấu người tốt, giọng nói của thiếu nữ trong trẻo một cách lạ thường: "Ta đã chuẩn bị sẵn thuốc cho ngài rồi, lát nữa sẽ nhờ A Khang đưa qua."

"Ừ."

Dương Diên Tông liếc nhìn nàng một cái, gật đầu một cái rồi đứng dậy, không nói gì nữa, Tô Từ tiễn hắn ra ngoài cửa thì thấy Dương Diên Tín, Dương Diên Trinh đang bước nhanh về phía bên này của sân, sau đó có mấy người họ thì thầm to nhỏ rồi bước ra ngoài.