Cá Mặn Cầm Nhầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 32: Đổi đối tượng trong hôn ước (1)

Lục Vương phủ, Đông viện thế tử.

"Rầm" một tiếng, tất cả đồ đạc trên án thư đều bị quét xuống đất, thế tử buồn bực nói: "Dương Diên Tông thật to gan!"

Trong thư phòng còn có hai người nữa, một người khoảng ba mươi, một người khoảng hai mươi, mặt chữ quốc, mặc áo cẩm y vệ, chân đi ủng, giọng nói trầm ồm: "Yển đệ chớ giận."

Hai người này đều là cháu trai của Lục vương phi, thế tử và con trai thứ của Trấn Bắc Hầu, theo đằng nhà mẹ và lễ nghi cũng tính là biểu huynh biểu đệ của thế tử.

Lợi ích của Trần Bắc Hầu phủ gắn liền với lợi ích của Lục vương phủ, sự hỗ trợ mà Hầu phủ huân tước mang lại cho thế tử đương nhiên sẽ lớn và sâu rộng hơn rất nhiều. Tình hình lúc đầu rất nguy cấp, dù thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể cứu được một người, tình thế bắt buộc, cuối cùng thế tử lựa chọn cứu huynh đệ Trấn Bắc Hầu phủ.

"Vậy là tay của Dương Diên Tông quả nhiên đã khỏi rồi."

"Hừ, thật không thể tin được, hắn tìm đâu ra quân y giỏi thế? Thủ pháp thần kỳ vậy sao?"

Sử Thế Kiền, thế tử Trấn Bắc Hầu không đưa ra lời bình luận về hành động của Dương Diên Tông, chỉ nói một câu sâu xa: "Tình hình hiện tại chỉ e hơi khó khăn."

Sau đó thì giữ im lặng.

Mặt Quý Yển đen như nước lũ, Dương Diên Tông không phải người mặc cho người khác xoa nắn làm thịt, sự việc quân trấn, ngay cả bậc cha chú còn phải lo lắng, đến giờ vẫn chưa giải quyết xong.

Nếu muốn để quân trấn trở lại vị trí ban đầu một cách suôn sẻ, danh chính ngôn thuận thì trong quá trình đó, nhất định phải phục chức cho Dương Diên Tông.

Còn nữa, Dương Diên Tông có thân phận đặc biệt, hắn và thế tử mới thực sự là biểu huynh biểu đệ thân cận, trước đó bất đắc dĩ mới phải làm vậy, bây giờ hắn đã quay trở lại, thế tử không thể tùy tiện xử lý hắn được, nếu không người phía dưới sẽ đau lòng.

Sắc mặt Quý Yển trở nên thâm trầm, hiểm độc, hắn ta thương lượng với huynh đệ Sử thị một hồi mà không có kết quả, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Quý Sâm tới.

Trong thư phòng, ba người ăn ý cũng không lên tiếng, thế tử đáp lại một tiếng. Cửa mở ra, Quý Sâm có diện mạo thanh tú, lông mày dài nhỏ, dáng mắt khá đẹp, gương mặt trắng nõn, nhìn một cái là biết thế tử đang thương lượng chuyện cơ mật gì với huynh đệ Sử Thị. Hắn ta chỉ mỉm cười làm như không biết, cung kính hành lễ với thế tử, sau đó lại chắp tay, mỉm cười chào hai huynh đệ Sử Thị, mặt mũi nhẹ nhàng khoan thai, ôn hòa nhã nhặn, hắn ta nói: "Thế tử, di nương thấy trong người không khỏe, nói là muốn gặp người."

Nói đến đây, hai huynh đệ Sử thị thức thời đứng dậy, chắp tay nói: "Thế tử, vậy chúng ta về trước."

"Đi đi."

Quý Yển đích thân tiễn họ ra đến cửa thư phòng, đưa mắt nhìn hai người họ đi xa, lúc này mới cau mày nói: "Di nương sao rồi? Đang yên đang lành sao lại không khỏe?"



Nhan di nương nói trong người không khỏe, cảm thấy bí bách, còn Tô Từ chỉ thấy là giả vờ giả vịt.

Đang yên đang lành phải búi tóc củ tỏi đến cửa, còn phải cúi người chín mươi độ đến dỗ dành bà ta, nếu là lúc bình thường nàng sẽ nhẫn nhịn đi xã giao cho xong nhưng hôm nay nàng đang lo lắng không biết chuyện của Dương Diên Tông có sao không, trong lòng bất an nên chẳng muốn động tay động chân gì.

Nhưng hôm nay Nhan di nương đặc biệt đến đây là để gặp nàng.

Dù sao thì Dương Diên Tông cũng là đứa cháu trai mà Nhan di nương coi trọng, Tô Từ là vị hôn thê của Dương Diên Tông nên đương nhiên cũng tính là tâm điểm.

Tô Từ làm xong thuốc mỡ, mang về nhà, vừa bước vào cửa viện đã thấy Nhan di nương dẫn theo rất nhiều nha hoàn, bà tử đến, hai tỷ muội không cần nhìn cũng hiểu được ý đồ của đối phương, thẩm than xui trong lòng.

Tô Từ lại giả vờ ngu ngơ, đây không phải điều mà Nhan di nương thích, bà ta là một người rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nếu không đã không thể từ một nha hoàn quét sân trở thành thị thϊếp của Lục vương gia, hơn nữa sau này còn trở thành mẹ ruột của thế tử, đến nay vẫn được sủng ái.

Đối phương có thật lòng với mình hay không, bà ta đều sẽ cảm nhận được, ví dụ như Tô Yến, Tô Từ, và cả Tô Dung nữa.

Tô Từ miệng câm như hến, lễ phép chu đáo nhưng trầm mặc ít nói, Nhan di nương nói được mấy câu thì thấy không vui, về đến nhà thì nói đau ngực, khó chịu, kiếm cớ để gặp con trai.

Mẹ con ruột là vậy, dù cho không phải đứa con do mình nuôi dưỡng, cũng không được gặp nhau mấy nhưng dù sao cũng là ngoại lệ. Nhan di nương được con trai đỡ dậy cho uống một tách trà hoàng kỳ, nhíu mày quở trách Tô Từ từ đầu đến chân.

Nhan di nương để ý thấy tâm trạng con trai khác thường nên hỏi: "Thế tử, người sao thế? Bên ngoài có chuyện gì phiền lòng à?"

"Không có gì to tát đâu ạ."

Thế tử mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, hắn ta vỗ nhẹ vào lưng Nhan di nương, một lúc lâu sau mới cong môi lên nói: "Đại trượng phu là phải đưa ra quyết định một cách dứt khoát, có người thành công nào mà chưa từng đưa ra quyết định đâu?"

Hắn ta cũng không hối hận vì sự lựa chọn ban đầu của mình.

Nhưng bây giờ, nó lại trở thành một vấn đề nan giải.

Nhan di nương vẫn đang ở đó cằn nhằn, thế tử ôm vai bà ta, nheo mắt nhìn Nhan di nương rồi nói :"Không nghe lời thì đổi người khác thôi!"



Cơ hội cứ thế đến một cách bất ngờ.

Tô Từ lo lắng mất hai ngày, nhưng Dương Diên Tông lại rất bình tĩnh, nàng cố ý đích thân đến đưa thuốc cho hắn, nhưng nhìn hắn lại chẳng có biểu hiện gì là sợ hãi.

Người này giống như một ngọn hải đăng, dù mưa gió bão bùng thế nào cũng đứng bất động, khiến cho người ta sinh ra cảm giác yên tâm, an ổn.

Nếu không phá hỏng kế hoạch của hắn thì tốt rồi, làm nàng lo muốn chết, Tô Từ chỉ sợ mình tạo ra hiệu ứng cánh bướm, ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng, A Di Đà Phật, không sao thì tốt rồi!

Tảng đá trong lòng đã được đặt xuống, Tô Từ như được tái sinh.

Bào chế thuốc, vẽ đồ họa, chế tạo một số thiết bị, xây dựng phòng bệnh, bố trí y doanh và phòng thí nghiệm theo ý mình, bận đến mức không ngẩng đầu lên được, nhưng đôi khi vận may đến không ai cản được, vậy là cơ hội cứ thế xông đến trước mặt nàng!

...

Tô Từ ngay lập tức nhận ra sự thay đổi vi diệu trong thái độ của Nhan di nương và sự dao động trong lòng mọi người do thái độ của bà ta gây ra.

Lúc này, Tô Từ đang ngồi sụp xuống dưới bức tường phía tây nhà mình, nàng chỉ tay lên, Tô Yến hiểu ý, lùi lại vài bước, nhẹ nhàng nhảy phóc lên mái nhà, nếu không phải đang định nghe lén, Tô Từ đã vỗ tay hoan hô rồi.

Tô Yến đưa tay kéo Tô Từ lên, hai tỷ muội lấy một miếng ngói ra, núp dưới bóng cây nghe lén cuộc trò chuyện giữa Tô Dung và Bạch di nương.