Tô Từ vội vàng quay đầu lại, thấy tình huống bên đó cũng không tệ lắm, nàng vội vàng đẩy người nọ vào sau bụi cây.
Tô Từ hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Huynh tới đây làm gì?"
Người nọ mặt mày vẫn vui vẻ lắm: "Ta đến đón nàng!"
Đón cái con mẹ nhà anh!
Tô Từ chưa tiếp xúc nhiều với người này, vốn hiểu biết về hắn ta có hạn, nhưng nàng biết rõ về thân phận của đối phương. Người này họ Quý tên Thừa Đàn, là cháu họ hàng xa kiêm nghĩa tử của Tứ vương, hơn nữa ca ca của hắn ta còn là tâm phúc của Tứ vương, có địa vị rất cao trong Tứ vương phủ.
Trong tôn thất, thực lực mạnh nhất tổng cộng có chín người, ở ngoài có người đã tốt bụng sắp xếp dòng dõi quý tộc này theo bối phận tuổi tác, mỗi người có một sự tích riêng, sự tích này dài đến nỗi có thể viết thành sách, trong quán trà người ta kể đến văng nước miếng tung tóe, dần dần người trong triều đình cũng nhắc đến người này người kia theo một cách riêng.
Chủ tử của Dương Diên Tông là Lục vương tử, hay nói cách khác, cả hai nhà Tô - Dương đều là người của Lục vương tử. Mà hiện tại Lục vương và Tứ vương, Thất vương đang đấu nhau đến ngươi sống ta chết, khói lửa khắp nơi, hai bên là kẻ thù trên phương diện chính trị, ai cũng mong có thể bóp chết đối phương ngay tức khắc, có thể nói là như nước với lửa.
Tô Từ không biết nguyên chủ đã nghĩ cái gì nữa, chuyện này chỉ khiến nàng ấy va phải tổ kiến lửa.
Mười nồi mà có chín nắp, đậy tới đậy lui cũng không hết được. Giấy không gói được lửa, có ngày sẽ lộ ra.
Khuôn mặt tuấn tú của chàng trai trẻ đỏ bừng vì nắng, hắn ta mừng rỡ nắm tay Tô Từ, cuống quýt giải thích: "Cuối tháng trước, ta nghe ca ca ta nói hạn hán ở Hàn Châu, Cừ Châu ngày càng nghiêm trọng, ta lo sự tình bất ổn nên cố ý đến đây để đón nàng đi!"
Thật ra hắn ta làm vậy cũng là vì lo lắng cho Tô Từ, nghĩ đủ cách để nghe lén tin tức này, sau khi biết tin thì bồn chồn không yên, vì vậy mượn cớ lẻn ra ngoài, sau đó vội vàng chạy thẳng đến quân trấn.
Đúng là có lòng thật đấy, nhìn đi nhìn lại cũng không giống một kẻ vô tình bạc nghĩa, đùa bỡn với con gái nhà người ta. Nhưng hắn ta có bao giờ nghĩ đến, hiện tại hai phe như nước với lửa, chuyện tình yêu của họ sẽ không có kết quả, thậm chí nếu chẳng may bị lộ ra ngoài thì đàng gái biết phải làm sao?
Tô Từ thật sự thấy hắn ta rất phiền, hất phăng tay hắn ta ra: "Đi gì mà đi?"
"Cha mẹ, tỷ tỷ của ta đều đang ở đây, ta còn đi đâu nữa?"
Tô Từ thật sự chỉ ước có thể đập cho tên này một phát, nhưng lại sợ hắn ta kêu lên thu hút sự chú ý của người khác.
Không được, phải loại bỏ ý định của tên này một lần và mãi mãi!
Ít nhất là không thể để hắn ta gây rắc rối cho nàng trong lần di cư này!
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta đi với huynh thì cũng dễ thôi nhưng gia đình của huynh có đồng ý chuyện của chúng ta không?"
Bây giờ không phải lúc nói ra lời tuyệt tình, tốt nhất là phải dùng cách mềm mỏng, động viên săn sóc đối phương. Tô Từ ghé mắt nhìn chằm chằm vào tình thế bên kia doanh trại của Tô Yến, thấy tình huống đã bước đầu được khống chế, nàng yên tâm hẳn, vội vàng lùi về phía sau để ánh lửa không chiếu tới chỗ hai người, thời gian cấp bách, phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Quý Thừa Đàn giật mình, hắn ta thật sự chưa từng nghiêm túc nghĩ đến chuyện này, nhưng vẫn nói: "Ta có thể về nói với ca ca của ta!"
Xin anh đừng! Tô Từ vội vàng điều chỉnh lại nét mặt, lắc đầu buồn bã, trưng ra vẻ mặt bi thương, khổ sở: "Nhưng mà, nhưng mà gia đình ta đã đính hôn cho ta rồi..."
Tô Từ không buông dấu chấm hết, trước tiên nàng kiến tạo nên một hoàn cảnh, làm bước đệm cho sự chia tay sau này, Quý Thừa Đàm quả nhiên bị sốc: "Cái gì? Đính hôn? Chuyện này..."
Tô Từ nhanh chóng an ủi: "Đừng lo, trước kia cha mẹ ta từng nhắc đến chuyện này, nhưng dưới tình huống hiện tại, chắc là cũng không quan tâm đến nữa."
"Chuyện này đợi ngày sau ra ngoài rồi nói, nhưng huynh cũng đừng đến tìm ta nữa, nhỡ bị người ta phát hiện..."
Quý Thừa Đàn lập tức bảo đảm: "Nàng yên tâm, ta sẽ lập tức quay về!"
Trước khi đến, hắn ta không ngờ sự tình lại nghiêm trọng như vậy. Hắn ta vốn định dẫn theo Tô Từ rời quân trấn để tránh nạn trước. Nhưng bây giờ tình hình thành ra thế này, Tô Từ lại không chịu đi theo hắn ta, quan trọng hơn là đại quân bên kia đang thiếu nước và lương thực trầm trọng. Hắn ta kìm nén sự lo lắng khi nghe tin Tô Từ đã đính hôn, cuối cùng không phản đối nữa.
Tô Từ thở phào nhẹ nhõm, mẹ ơi, cuối cùng cũng thoát khỏi tên này rồi!
Nhưng nàng chưa vui nổi một giây, Quý Thừa Đàn đã mỉm cười với nàng, nhỏ giọng nói: "Mà có phải người tìm được nguồn nước và thức ăn là nàng không?"
Tô Từ giải quyết xong chỉ muốn đuổi tên này đi ngay lập tức, nhưng Quý Thừa Đàn lại không nghĩ vậy, đôi tình nhân lâu ngày không gặp, giờ lại sắp chia xa, phải tranh thủ thời gian để bày tỏ nỗi nhớ nhung và tình cảm chân thành của mình dành cho người yêu. Khuôn mặt tuấn tú, nụ cười dịu dàng như tỏa ra ánh hào quang, khiến cho Tô Từ kinh hãi!
Quý Thừa Đàn nhìn Tô Từ bằng đôi mắt lấp lánh đầy vẻ ngạc nhiên và tự hào: "Cái nẹp ở tay Dương Diên Tông và cha nàng, ta từng nhìn thấy một lần ở trấn Thanh Thạch."
Quý Thừa Đàn ngạc nhiên, mừng rỡ không thôi.
Đầu năm nay, Tô Từ được cha bí mật phái người đưa đi, Quý Thừa Đàn đã đến gặp riêng nàng một lần, cũng chính lúc đó đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ một số ký ức ngủ yên trong đầu Tô Từ, khiến nàng phát hiện ra quả bom nổ chậm này.
Lúc ấy nàng thực sự bực mình không chịu nổi, nên đã dùng vài ba lời đuổi người này đi.
Lý do mà Tô Từ đưa ra lúc đó là tỷ tỷ nàng sẽ lo lắng, hai tỷ muội ngày nào cũng ở bên nhau nên sợ bị phát hiện. Thật ra cũng không phải là nói dối, khi đó hai tỷ muội có dẫn theo một người hầu cường tráng bên người, trấn trên đã loạn như cào cào, Tô Yến lúc nào cũng để mắt đến nàng.
Quý Thừa Đàn không đến tìm nàng nữa, cũng không đành lòng rời đi, nên đã ở lại quán trọ nhỏ đối diện mấy ngày. Chuyện này Tô Từ không biết.
Quý Thừa Đàn đợi ở sảnh quán trọ mấy ngày không thấy tỷ muội Tô Từ nhưng lại thấy hàng xóm của các nàng.
Mấy ngày trước, tỷ muội Tô Từ gặp phải trộm cướp, may mắn thay, người hầu của họ có võ công rất khá, lại trung thành, hai tỷ muội cũng thân thiết với hàng xóm xung quanh nên ai cũng sẵn lòng giúp đỡ. Ngay khi những lưu dân đột nhập vào nhà họ đã bị mọi người hợp lực đánh đuổi.
Tiểu ca ca hàng xóm bị thương nặng ở tay, nàng phải khâu để cầm máu và dùng nẹp để cố định.
Tấm nẹp trông rất quen mắt, Quý Thừa Đàn vừa nhìn thấy bàn tay của Dương Diên Tông và Tô Lệ đã đoán ra được là do Tô Từ làm.
Một khi đã đoán được việc này thì phần còn lại không còn khó khăn nữa.
Sau khi phân tích, Lương Thận cũng đoán chắc là mấy tiểu cô nương họ Tô, nên lập tức hành động, Quý Thừa Đàn lại là người trong đại quân, những động tĩnh này không thể giấu được hắn ta, hắn ta lập tức nghĩ đến Tô Từ.