Cá Mặn Cầm Nhầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 12: Ta đã đính hôn rồi (1)

"Di nương!"

Tô Dung gằn giọng nói, mặt lập tức nghiêm lại. Hiếm khi thấy khuê nữ nhà mình nghiêm mặt như vậy, Bạch di nương lập tức ngượng ngùng im lặng, không dám nói nữa.

"Chuyện này con vất vả lắm mới giành được đấy!"

Tô Dung nhanh chóng liếc nhìn về phía Dương Diên Tông và Tô Lệ, thấy hai người đang ở xa không nghe thấy gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bình thường nàng ta đối xử với mẫu thân rất dịu dàng, ân cần chu đáo, cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hôm nay hiếm khi lại nói giọng gắt gỏng: "Di nương, những lời vừa rồi, sau này người đừng nói nữa!"

Có giải thích, Bạch di nương cũng không hiểu, việc này sẽ giúp nàng ta thể hiện được giá trị của bản thân. Nàng ta đã quan sát rất lâu mới tìm thấy cơ hội, nếu không còn không nắm lấy, sẽ sớm bị người khác vượt mặt.

Khoảnh khắc Tô Từ cho thấy mình là người có kiến thức phong phú, Tô Dung đã rất ngạc nhiên, hơn nữa nàng ta cũng nhận ra nét tính cách đoan trang, hiếu kính với người trên, yêu thương tỷ muội chỉ là đồ trang trí, giờ không ai cần nữa rồi.

Nàng ta đoán ra Tô Từ cần một người thế thân nên đã không chút do dự đứng ra.

Tô Dung sờ lên cánh tay mình, vết thương rất đau, nhưng nàng ta cảm thấy đáng giá.

"Cha đến rồi, di nương đừng nói nữa."

Nhìn thấy Tô Lệ đến chỗ tỷ muội Tô Từ, xoa đầu Tô Từ rồi lại bước về phía này, Tô Dung lập tức đứng dậy mỉm cười nghênh đón: "Cha!"



Tâm tư của Tô Dung thế nào, Tô Từ không đoán được hết nhưng cũng nắm chắc được bảy tám phần, nhưng nàng cũng không để ý lắm, ai mà chẳng có việc muốn làm, mà việc này lại đúng như nàng mong muốn, thế thì bận tâm làm gì?

Kế hoạch của Dương Diên Tông đang tiến triển thuận lợi.

Tô Từ lo lắng đề phòng, đồng thời cũng chờ mong, nhưng ngay khi hắn đang từ từ thu lưới thì đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Lúc thay thuốc, Tô Từ nghe được hắn sắp xếp mọi việc, nàng nhạy bén nhận ra, cuối cùng cũng đến lúc thu lưới!

Ây da!

Những ngày này ai cũng mệt mỏi, nóng bức, lo lắng bất an, khổ không tả được, lúc này kế hoạch diễn ra suôn sẻ nên cha nàng cũng nở nụ cười trên môi, không khí trong trại cũng thoải mái hơn nhiều so với lúc đầu, nhưng hai tỷ muội vẫn giữ bí mật kín như bưng! Trên mặt luôn treo nụ cười tươi rói, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên!

Cuối cùng cũng đi đến bước cuối, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh nắng mặt trời nhưng ai biết được, vào chính thời điểm then chốt, chuyện Tô Từ lo lắng nhất đã xảy ra.

Hôm nay Dương Diên Tông không cần thay thuốc, không biết là đã đi đâu rồi, Tô Dung cũng vậy. Quay đi quay lại hai ba lần đều không gặp được Dương Diên Tông, nên không có ai để thay thuốc. Lúc Dương Diên Tông quay lại, nàng ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn, nhưng nhìn sắc mặt hắn khi thay bộ y phục dính máu ra thì có lẽ mọi việc tiến triển khá tốt.

Tô Từ không đến tìm hắn nữa, quay ra giúp cha chuẩn bị thứ này thứ kia, nàng thấy hơi lo lắng, rủ Tô Yến đi nhà cầu, Diệc Sơ phụ trách dẫn các nàng đi.

Ba người nói với những người khác một tiếng rồi đi về phía sườn núi đầy cỏ gai.

Các cô nương thời này làm gì cũng bất tiện hơn nam nhân, họ phải đi vào núi sâu, tìm đến chỗ nhiều cây cối héo úa nhưng không bị đổ rạp để có vật che chắn, vừa mới bắt đầu, tai nạn đã ập đến trong chính khung cảnh trơ trọi giữa rừng núi.

Hai tỷ muội Tô Yến, Tô Từ nắm tay nhau đi ra khỏi trại chừng năm mươi thước, Tô Yến quan sát rồi nói: "Được rồi, ở đây được rồi."

Chọn nơi này đi.

Lâm Diệc Sơ là nghĩa tử của Tô Lệ, cha ruột là thủ hạ của tổng kỳ, thê tử mất sớm, trong nhà chỉ còn mẹ già và đứa con thơ, ông ấy sợ sau khi mình chết đi lão thái thái sẽ không sống nổi, nên trước khi chết nơi chiến trường đã cầu xin Tô Lệ chăm sóc cho mẹ mình, Tô Lệ đã hào sảng đồng ý.

Chỉ tiếc là lão thái thái sau khi nghe tin buồn đã ngã bệnh, không lâu thì tạ thế, cuối cùng Tô Lệ đưa Lâm Diệc Sơ lúc đó mới ba tuổi về nhà, nhận làm nghĩa tử rồi nuôi nấng.

Lúc Tô Lệ đưa Lâm Diệc Sơ về nhà, vừa hay Trần thị đã sinh đứa con gái thứ hai, sau khi biết Trần thị không thể mang thai lần nữa, Tô Lệ còn định chỉ nuôi Lâm Diệc Sơ là được, con nuôi cũng là con, tương lai có thể làm chỗ dựa cho tỷ muội Tô Yến, thậm chí muốn thân hơn thì có thể cho chúng thành hôn.

Đôi vợ chồng trẻ bàn bạc xong xuôi hết cả rồi, nếu không phải do Bạch di nương phá hỏng chuyện thì gia đình họ đã có thể sống yên ấm như vậy mãi mãi.

Lâm Diệc Sơ được Trần thị nuôi nấng, từ nhỏ đã thân thiết với tỷ muội Tô Yến.

Lúc này, nghe Tô Yến nói vậy, hắn rút trường kiếm ra, đi vào trong, cẩn thận kiểm tra từng cọng cây ngọn cỏ xung quanh, sau đó mới bước ra, đi về phía trước, quay lưng lại với cái cây lớn.

Từ khoảng cách này có lẽ cũng ngửi thấy mùi gì đó, nhưng không ai đoái hoài tới hay lúng túng gì cả, Tô Yến khéo léo bẻ một cành cây, đầu tiên dùng dao cắt cỏ chia làm hai khu vực nhỏ, sau đó đào một cái hố, hai tỷ muội ngồi xổm xuống, mỗi người một bên, bắt đầu giải quyết vấn đề sinh lý.

Thỉnh thoảng hai tỷ muội lại nhìn xung quanh, thấp giọng trò chuyện, tuy nhiên, khi họ đang nói chuyện thì một việc bất ngờ xảy ra!

Đột nhiên, họ nghe thấy một âm thanh rất nhỏ trong không khí, nghe giống tiếng súng ống bằng đất, sau đó là một tiếng "bốp", Lâm Diệc Sơ hét lên!

"Ai đấy?"

Doanh trại phía trước đột nhiên trở nên hỗn loạn, Lâm Diệc Sơ rút kiếm ra, ba phi tiêu nhanh chóng cắm xuống trước mặt, hắn rên lên một tiếng, thấy gáy mình đau nhói!

Mặc dù Lương Thận không giỏi tìm thức ăn nước uống, nhưng lại khai thác được nhân tài đặc biệt, có binh sĩ biết dùng độc, nhận biết được các loại thực vật có độc trong rừng, chế tạo chúng thành loại súng thổi đơn giản.

Lâm Diệc Sơ trúng chiêu. Tô Yến kêu lên một tiếng, đứng dậy sửa sang lại y phục, lập tức rút dao găm lao về phía trước.

Tô Từ giật mình, xách quần lên, vội vàng tiến lên hỗ trợ.

Nàng đứng dậy, một tay còn đang giữ đai lưng, không ngờ trong bóng tối lờ mờ, phía sau vang lên một tiếng "bốp", một bàn tay đột nhiên đưa ra, bịt miệng nàng!

Tô Từ thất kinh! Dùng cùi chỏ huých mạnh một cái, trúng mục tiêu! Người nọ rêи ɾỉ nhưng không chịu buông tay.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu Tô Từ chợt lóe lên một ý tưởng, làm sao để lấy được con dao găm, nàng nhấc một chân lên, nhưng người phía sau đã vội vàng nói nhỏ: "Là ta..."

Tim Tô Từ đập thình thịch.

Không phải đó chứ?

Nàng quay đầu nhìn lại.

Suýt nữa thì hét lên.

Trong bóng tối của buổi hoàng hôn, một bộ y phục đỏ sẫm gần như hòa vào thảm cỏ, khuôn mặt trắng trẻo vì phơi nắng lâu ngày mà biến thành màu lúa mì, mặt mũi thanh tú, cũng có thể nói là tuấn tú, hơi thở hổn hển, búi tóc lộn xộn dính mồ hôi, ôi trời ạ, đây chẳng phải tình lang của nguyên chủ đó sao?

Tô Từ: "!!!"