Tô Từ: "..."
"Không phải ta, không phải ta, đừng có nói bậy!" Nàng tức giận, hạ thấp giọng, phủ nhận ba lần liên tục.
Tuy nhiên nàng vừa mở miệng nói chuyện thì phát hiện phản ứng của mình hơi thái quá, nên lập tức điều chỉnh lại giọng điệu, mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn hắn: "Huynh nói nhăng nói cuội gì đấy? Sao có thể thế được?"
Quý Thừa Đàn cười với nàng, liếc nàng một cái kiểu "Còn muốn lừa ta hả?", sau đó hắn ta vội vàng an ủi: "Nàng yên tâm, ta chưa nói với ai cả."
Hắn ta không phải người ngu, dĩ nhiên sẽ không nói chuyện này với Lương Thận, ngay cả tùy tùng tâm phúc bên người cũng không hé răng một câu vì sợ lộ tin tức cho Lương Thận biết.
Hắn ta hơi lo lắng: "Hạn hán ngày càng lan rộng, phía Bình Châu cũng không khác là bao, Lương Thận quyết tâm bắt được người đó, nàng nhất định phải cẩn thận."
Tô Từ vuốt lại tóc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, đù má, sao cái người này lại biết vậy! Đang lúc phiền lòng thì chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập lao về phía mình.
Sau khi giải quyết xong việc bên kia, Tô Yến lập tức quay người chạy tới, dùng ánh mắt sắc như dao nhìn thấy một góc y phục màu đỏ sậm. Nàng ấy nhanh chóng đẩy Lâm Diệc Sơ một cái ra hiệu cho hắn quay người lại để canh chừng, bản thân cũng dùng ba bước nhảy vọt tới!
Tô Yến giận dữ: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng có tới đây nữa!"
"Ai bảo ngươi đi tìm muội muội của ta, ngươi dám lừa dối muội muội của ta, có biết là đang tự tìm cái chết không? Hả?"
Tô Yến nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy cổ áo của đối phương, nàng ấy chỉ muốn chọc cho tên này mười tám cái lỗ trên người! Sao lại dám lừa gạt muội muội của nàng! Nhưng doanh trại bên ngoài đã đẩy lui quân địch, đang chuẩn bị rời đi, có người đến bên này tìm hai tỷ muội Tô Từ, nên nàng ấy cũng không dám nói thêm nữa: "Mau đi đi! Đừng đến tìm muội muội của ta nữa, nếu không ta sẽ làm thịt ngươi!"
Tô Yến cố hạ thấp giọng mắng, vừa quay đầu ngó nghiêng vừa lo lắng đẩy hắn ta ra. Quý Thừa Đàn cũng thấy có người đến, vừa vội vàng lui về sau, vừa tranh thủ tỉ tê với Tô Từ: "Sau này ta sẽ nghĩ cách quay lại đón nàng, nàng phải thuyết phục cha mẹ đó!"
"Này này ngươi chán sống rồi đó hả..."
Tô Từ quýnh lên dặn dò: "Huynh nhất định không được nói cho người khác biết, một câu cũng không được nói nghe chưa!"
Xen lẫn với những câu mắng chửi của Tô Yến, Quý Thừa Đàn gật đầu như giã tỏi nói: "Nàng yên tâm!"
Chắc chắn sẽ không nói!
…
Tô Từ không cho hắn ta thấy sự lo lắng của mình nhưng trong lòng, nàng không yên tâm chút nào.
Hai tỷ muội liên tục xô đẩy, tạm thời giải quyết được Quý Thừa Đàn, sau đó nhanh chóng quay lại tìm Lâm Diệc Sơ và các binh sĩ khác đang chia nhau ra tìm họ.
Tô Yến nhặt áo giáp vải lên, nhanh chóng chạy về, vừa chạy vừa lo lắng nói: "Muội nghĩ gì mà vẫn tiếp tục qua lại với tên đó thế?"
"Không, muội đâu có muốn!"
Tô Từ vội vàng giải thích: "Việc này chỉ là tạm thời thôi, phải làm cho hắn bình tĩnh trước, hắn đã hứa rồi thì sẽ không đến tìm muội nữa."
Tô Yến thở ra một hơi, vậy thì tốt. Tô Từ thấp giọng nói: "Ta đã nói trước với hắn là nhà mình cho đính hôn rồi, sau khi ra khỏi chỗ này sẽ cắt đứt với hắn."
Nhưng rắc rối lớn nhất lúc này không phải chuyện đó mà là Quý Thừa Đàn đã đoán ra nàng là người tìm được nguồn nước và thức ăn!
Sao lại thế được nhỉ? Tô Từ thật sự không hiểu nổi, sao người này lại đoán ra được? Đây không phải kỹ năng nguyên chủ vốn có nên nguyên chủ không thể tiết lộ cho hắn ta biết, mà nàng thì chắc chắn chưa từng tiếp xúc với người này!
Nhưng bây giờ nguyên nhân vì sao Quý Thừa Đàn lại đoán ra không còn quan trọng nữa, quan trọng là từ thần thái, giọng điệu, Tô Từ nhìn ra hắn ta rất chắc chắn.
Cho nên lúc ấy Tô Từ không phủ nhận nữa mà tranh thủ thời gian bảo hắn ta phải giữ bí mật.
Nàng cân nhắc thấy khả năng giữ bí mật của hắn ta rất cao, bí mật giữa nàng và hắn ta cũng được giữ kín rất lâu. Nhưng bí mật quan trọng như vậy đã bị người ngoài biết được nên dù thế nào nàng cũng thấy không yên tâm.
Tô Từ suy nghĩ một lúc, sau đó nhanh chóng đi tìm A Khang.
Dương Diên Tông không có ở đây nên A Khang đương nhiên là người dẫn dắt đội ngũ, ngoài ra hắn cũng có một nhiệm vụ quan trọng khác là bảo vệ Tô Từ.
Tô Từ lập tức đi tìm hắn: "Hai ngày nay, ta luôn có cảm giác bị người khác theo dõi."
A Khang lập tức cau mày, lập tức quét mắt tìm kiếm xung quanh, thấy những người đi theo mình đều đang bình tĩnh canh chừng, không có ai để mắt đến chỗ họ đang đứng, lúc này mới thu hồi tầm mắt.
"Ta biết rồi."
Nhưng theo lý mà nói thì sẽ không có, A Khang nhíu mày thật chặt, nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Ta sẽ sắp xếp thêm mấy người vào tiểu đội của ngươi, đợi chủ từ về sẽ bẩm báo lại sau, ngươi nhớ phải cẩn thận."
"Nếu có gì không ổn, lập tức báo lại."
"Ừm."
Tô Từ cũng biết hắn đang nghĩ gì nhưng nguyên nhân cụ thể thì sao mà nói được. Tô Từ đâu thể nói bản thân đã cắm sừng Dương Diên Tông, nói ra nhất định sẽ phải đi gặp diêm vương.
Tuy nhiên, lời nhắc nhở của A Khang cũng có lý.
Lúc này, nàng đặc biệt rất nhớ Dương Diên Tông, mặc dù nam nhân này khiến người ta sợ phát run nhưng không thể phủ nhận đối với những chuyện thế này, có hắn ở đây đưa ra quyết định sẽ khiến người ta yên tâm hơn.
Tô Từ chạy mốt hai mốt quay lại chỗ Tô Yến, bởi vì có người bị thương nên việc bố trí thêm nhân lực cũng là việc thích hợp, tiểu đội của Tô Từ nhanh chóng được thêm vào hai người mới, cả hai đều thấp lùn nhưng rất nhanh nhẹn, sau khi bôi gia nhập đội ngũ tuần tra, họ bắt đầu chạy suốt nửa đêm mà không hề thở gấp, đều là cao thủ.
A Khang không thể nào gia nhập tiểu đội vì trông hắn quá lộ liễu. Hắn cũng chỉ là một người có vẻ ngoài bình thường, Dương Diên Tông cũng không cố ý chọn tâm phúc có ngoại hình đẹp, nếu ném vào một đống người cũng chẳng ai tìm ra được A Khang hay A Chiếu. Đáng tiếc bây giờ quá ít người, gương mặt của A Khang có bình thường cũng trở nên nổi trội trong đám người đó nên hắn không dám đến quá gần nàng.
Sau khi chạy vòng vòng đến nửa đêm, Tô Yến thở hồng hộc nhìn xung quanh, sau đó kéo Tô Từ vào sâu bên trong hơn một chút, cuối cùng cũng yên tâm hơn:
"Chờ một lát đi, đại công tử sẽ mau về thôi."
Chờ đến khi A Khang bẩm báo lại với Dương Diên Tông và cha thì sẽ tốt hơn.
Không thể không nói, mặc dù Tô Yến rất sợ Dương Diên Tông nhưng hắn đối với hai nhà đúng là một ngọn hải đăng soi sáng mặt biển.
Tô Yến quạt mạnh cho Tô Từ: "Ta đã hỏi A Khang rồi, chắc là sau nửa đêm họ sẽ về."
Nhưng ai mà ngờ được, chưa đợi được đến sau nửa đêm, một sự cố bất ngờ nữa lại xảy ra.
Quý Thừa Đàn còn quá non.