Cặp Song Sinh

Chương 5

Sau đó chúng cẩn thận nhặt những biếc bánh lên và lấy tiền từ tôi với đôi tay run rẩy.

“Cảm ơn.”

Thẩm Ngọc trầm giọng nói, rồi liếc sang nhìn Thẩm Quân bên cạnh.

Dưới áp lực của em trai, Thẩm Quân cắn môi dưới, nhanh chóng miễn cưỡng nói “Cảm ơn.”

“Không có chi~”

Tôi mỉm cười nhìn hai đứa trẻ, thấy chúng thật dễ thương, thực sự muốn xoa đầu chúng một cái.

Đáng tiếc, sự cảnh giác và phản kháng trong mắt chúng quá sâu.

Ba thước băng không đóng trong một ngày, cũng như tôi không thể bù đắp những tổn thương đã gây ra cho chúng chỉ sau một đêm.

Cũng may lúc này Thẩm Quân và Thẩm Ngọc chưa hận tôi đến mức muốn tôi ch.ết.

Tôi mong rằng mình sẽ không làm tổn thương chúng nữa, quan tâm và giúp đỡ cho bọn trẻ nhiều hơn, hi vọng điều này có thể thay đổi kết cục của tôi trong tương lai.

Hai tháng trôi qua trong nháy mắt.

Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa tôi và cặp song sinh trở nên dễ chịu hơn.

Nhìn bề ngoài, nỗi sợ hãi của bọn trẻ đối với tôi đang dần vơi đi và thái độ của chúng cũng dịu đi rất nhiều.

Có thể giao tiếp bình thường.

Nhưng sâu bên trong, tôi có thể cảm nhận được rằng thế giới nội tâm của chúng vẫn chưa rộng mở với tôi, những bức tường ngăn cách vẫn chưa biến mất.

Nếu tôi vô tình xâm phạm vào phạm vi an toàn của chúng, chúng sẽ giống như một con nhím đầy gai.

Tôi không thất vọng, dù sao ba chúng tôi đã chung sống hòa bình vượt hơn cả mong đợi.

Mong rằng có thể mãi như thế này.

Chỉ có một điều khiến tôi rất khó chịu.

Trong cuốn sách có ghi lại rằng có một tình tiết lớn sẽ xảy ra trong khoảng thời gian này.

Đó là Thẩm Quân và Thẩm Ngọc sẽ gặp một kẻ biếи ŧɦái trong lúc đang trên đường đi học về.

Tình tiết này trong sách miêu tả rất mơ hồ.

Trong sách chỉ viết rằng Thẩm Quân bị thương nặng trong lúc ẩu đả, kẻ biếи ŧɦái suýt chút đã thành công, may mắn thay có người nhìn thấy và kêu to lên, nhưng kẻ biếи ŧɦái vẫn bỏ chạy được.

Sự việc này đã để lại một bóng ma ám ảnh và tổn thương rất lớn cho cả hai.

Đó cũng là yếu tố chính thúc đẩy sự thay đổi tâm lí, biến dạng trong nhân cách của bọn trẻ.

Tôi đập mạnh vào đầu nhưng không thể nhớ chuyện này diễn ra vào ngày nào.

Vì vậy, để tránh bi kịch xảy ra, tôi quyết định lặng lẽ đi theo hộ tống bọn trẻ về nhà sau giờ học.

Tình cờ trường tiểu học và trường trung học không cách xa nhau nên tôi sẽ ngồi xổm ở đó ngay khi tan học.

Để đảm bảo an toàn, tôi mua bình xịt cay và chuông báo động trên mạng rồi bỏ chúng vào trong cặp sách hàng ngày.

Tiết học cuối cùng hôm nay là tiết thể dục.