Cha mất rồi thì mẹ cũng không quan tâm, việc ăn ở, học tập đều do hai đứa nó tự lo liệu.
Những đứa trẻ mới tám, chín tuổi, sống dưới mái nhà người khác, hàng ngày đều phải dựa vào thức ăn thừa để vượt qua cơn đói.
Sau cái ch.ết của ả đàn bà kia và cha tôi, thì hoàn cảnh của họ lại càng trở nên khó khăn hơn.
Không những không đủ ăn mà ngày nào cũng bị đánh đập.
Tôi thường thấy hai anh em nhặt vỏ chai, giấy nhựa để bán, rồi mua những chiếc bánh hấp rẻ tiền nhất để ăn chống đói.
Hai đứa nhỏ đáng thương này chắc từ nhỏ chưa lúc nào được ăn món gì ngon, thế nên chỉ có cơm rang trứng thôi chúng cũng có thể ăn ngon đến như vậy.
Tôi thở dài và quyết định rằng dù họ có tha thứ cho tôi hay không thì tôi cũng đối xử với họ tốt hơn.
Xem như đó là sự chuộc lỗi cho “tôi” trong quá khứ.
Ngày hôm sau.
Tôi dậy sớm và đi mua đồ ăn sáng.
Trong khi ăn bánh bao và uống sữa đậu nành, tôi đặc biệt chú ý đến động tĩnh trên tầng 2.
Không lâu sau, có tiếng động từ phòng trong góc trên tầng.
Khi Thẩm Nọc và Thẩm Quân đi xuống, họ nhìn thấy tôi, theo phản xạ im lặng và dừng lại.
Sau đó hai đứa trẻ cúi đầu, giả vờ không thấy tôi rồi đi thẳng ra cửa với chiếc cặp trên lưng.
“Quay lại”
Hai dáng người nhỏ bé đứng sững ở cửa.
Bàn tay cầm quai cặp siết chặt đến trắng bệch.
Hai đứa trẻ không dám quay đầu lại.
“Đến đây”. Tôi cố nén một nụ cười.
Họ do dự một lúc rồi từ từ bước tới.
Ánh mắt tụi nhỏ vô tình lướt qua bữa sáng trên bàn.
Thẩm Quân ngửi thấy mùi thơm của bánh bao, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Cậu nhóc vẻ mặt âm trầm, tựa hồ đoán tôi sẽ gây chuyện với chúng, nên có chút bất mãn nói:
“Hôm qua cô vừa mới đánh chúng tôi, nếu hôm nay cô lại đánh tiếp, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thẩm Ngọc kéo tay anh trai, dùng ánh mắt ra hiệu im lặng.
Nếu tôi cảm thấy không hài lòng, tôi có thể đuổi họ ra ngoài, và họ sẽ không có nơi nào để ở.
Tôi lúng túng sờ mũi, dơ tay lên và nói một cách dứt khoát:
“Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ đánh hai đứa nữa”
Tôi đẩy bánh bao ra trước mặt bọn trẻ:
“Đây là bữa sáng chị mua cho hai em mang đi học.”
“Ngoài bữa trưa do nhà trường cung cấp, chị sẽ chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho các em ở nhà.”
“Còn nữa, đây là tiền tiêu vặt của tuần này.”
Thẩm Ngọc và Thẩm Quân như nhìn thấy ma, ngơ ngác nhìn tôi với biểu cảm không thể tin nổi.
“Những gì chị nói có phải là thật không?”
Trong giọng nói không chắc chắn của Thẩm Ngọc có chút hi vọng.
Có vẻ như chuyện tốt đang trên trời rơi xuống.
Tôi gật đầu khẳng định: “Thật đấy”.