Tiểu Tổ Tông Nổi Tiếng Trong Show Thiếu Nhi Nhờ Huyền Học

Chương 19

EDIT: HẠ

Duyên Duyên mơ một giấc mơ, trong mơ dường như có rất nhiều người đang gọi cậu.

“Nhất Duyên Tiên Quân, Tiên Quân.”

“Các chủ, ngài ở đâu?”

“Nhất Duyên, tới, uống rượu!”

…….

Trong vô số tiếng gọi ồn ào hỗn loạn, có một thanh âm mạnh mẽ giống như đao nhọn trực tiếp bổ ra vải dệt rối loạn, cực kỳ rõ ràng xâm nhập vào trong tai cậu.

Chỉ nghe thanh âm kia gọi cậu là: “….. Ngu xuẩn.”

Duyên Duyên đột nhiên mở bừng mắt, khi nhìn thấy màn giường xa lạ và chân tay ngắn ngủn như củ sen của mình, ba phần phẫn nộ do giấc mộng kia lập tức biến thành mười phần.

Cậu nổi giận đùng đùng ngồi dậy, không ngừng tay đấm chân đá với cái gối, hung mãnh như muốn dời núi lấp biển. Từ từ, hình dung này hình như có chút không thỏa đáng, với sức lực của cậu thật sự không thể xưng là ‘dời núi lấp biển’, ngược lại càng giống như đang mát xa cho cái gối.

Duyên Duyên ‘đánh’ gối đầu xong còn chưa hết giận, thuần thục mặc y phục xong, cậu lại chạy xuống lầu đi đánh quyền.

Đương nhiên, nói là đánh quyền…….

Mặc dù mọi người cũng có thể nhìn ra quyền cước của cậu bé có chút kết cấu, nhưng bộ quyền pháp này sau khi được Duyên Duyên tay nhỏ chân nhỏ vung ra, mọi người chỉ cảm thấy cậu bé giống một chú cún con đang tập thể dục theo đài.

Có người nhịn không được cười trộm ra tiếng, có người lại không cười nổi, tỷ như Chương Duy Đống.

Nhìn xem! Mặc dù đã trôi qua một đêm nhưng Duyên Duyên còn chưa hết tức giận, còn không ngừng đánh quyền vào không khí, lần này cậu bé thật sự tức giận rồi!

Dưới sự ám chỉ của Chương Duy Đống, đám người Tuân Hoài thu lại tươi cười, vừa vội vàng gọi Duyên Duyên đi ăn cơm, vừa bưng bữa sáng muôn màu rực rỡ lên.

Mặc dù Duyên Duyên có chút thần bí, nhưng làm một con non mới sinh ra không được mấy năm, cảm xúc của cậu bé vẫn rất dễ hiểu.

Thông qua một vài dấu vết để lại, không khó để nhận ra đứa nhỏ này có cùng sở thích với tất cả đứa nhỏ khác trong thiên hạ, đó chính là ăn.

Vì thế sáng sớm Chương Duy Đống đã mang theo khách mời và nhân viên công tác, tận khả năng làm một bàn bữa sáng thật phong phú.

Không thể không nói, chiêu này khá có hiệu quả. Chỉ thấy Duyên Duyên vốn đang tức giận đánh quyền lập tức hít hít cái mũi, sau khi ngửi được mùi hương bữa sáng, cậu bé liền buông nắm tay, đôi mắt tỏa sáng nhìn về phía bàn ăn.

La Giảo còn chưa rời khỏi tổ tiết mục cũng có cùng suy nghĩ với Chương Duy Đống, suốt đêm cô đã phái người đi mua một thùng sữa bột cao cấp mang tới đây. Thấy Duyên Duyên một ngụm ăn hết một cái bánh bao ướt, La Giảo vội vàng lấy sữa bột ra, thật cẩn thận hỏi Duyên Duyên: “Đại sư nhỏ, không biết sau khi ăn cơm sáng, ngài có muốn nếm thử một chút mùi vị của loại sữa bột này không? Nguyên liệu làm sữa bột của nhãn hiệu này đều lấy từ nông trường cao cấp, hương vị cực kỳ thơm ngon.”

Trần Vĩnh Minh bên kia bởi vì muốn trở thành ‘heo lý’ cho Duyên Duyên, cho nên cũng đã sớm chuẩn bị. Sau khi La Giảo lấy sữa bột ra, cậu bé theo sát mẹ lấy ra một cục đá màu đen hình chữ “Đại”, hưng phấn nói: “Duyên Duyên cậu đừng nóng giận, chỗ của tôi có một viên thiên thạch hình chữ đại nha! Thứ này có thể làm ra, làm ra khôi giáp cứng như sắt thép! Có thể bay nha!”

Thứ lung tung rối loạn gì đây? La Giảo nghe vậy lập tức che mặt, thật sự bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của con trai mình. Cô sợ Duyên Duyên sẽ không vui, vừa định ném cục đá này đi, lại nghe Duyên Duyên dương cổ lên nói: “Được rồi, cậu tự giữ lại đi, tôi mới không tức giận đâu, so đo với đám tiểu bối như các bùn quá mất mặt.”

Tối hôm qua nói Duyên Duyên không tức giận khẳng định là gạt người, nhưng cậu tự cho rằng mình là ‘tiền bối’, cho nên không muốn so đo với nhóm La Giảo và Trần Vĩnh Minh, huống hồ La Giảo cũng coi như là ‘người không biết không có tội’, cậu dễ tức giận, nhưng cũng rất nhanh hết giận.

So với bọn họ, người nào đó trong mộng mới làm Duyên Duyên càng thêm tức giận!

“Duyên Duyên không tức giận sao? Vậy tôi có thể làm heo lý cho cậu không?” Trần Vĩnh Minh nghe thấy Duyên Duyên nói thế, không chút nghi ngờ, cậu bé cho rằng ‘thiên thạch’ của mình đã được Duyên Duyên tán thành, vui sướиɠ nhảy dựng lên, “Quá tuyệt vời! Tôi biết ngay viên thiên thạch tôi phát hiện sẽ làm cậu thích mà!”

Mấy đứa trẻ bên cạnh nghe được lời này liền có chút không vui, Diêu Văn Văn dẫn đầu ôm búp bê đứng lên: “Cậu dựa vào cái gì dám đòi làm heo lý cho Duyên Duyên? Rõ ràng tôi mới là người đầu tiên kết bạn với Duyên Duyên!”

Ông cụ non Nghiêm Minh đứng ở một bên bất đắc dĩ nói: “Là ‘Trợ lý’! Không phải ‘heo lý’! Hơn nữa muốn làm trợ lý phải có đủ thông minh mới có thể đảm đương được, rất rõ ràng, trong mấy người chúng ta tôi là người thông minh nhất.”

Diêm Thi Hàm và Tề Văn Ngọc vẫn luôn tương đối an tính nghe vậy, lúc này thế nhưng cũng sôi nổi đứng ra biểu đạt dã tâm muốn trở thành trợ lý của chính mình!

Mấy đứa bé cãi nhau thực sự giống như máy bay tranh nhau cất cánh, tạp âm hoàn toàn có thể so sánh với tiếng gầm rú của động cơ!

Kỳ thật Duyên Duyên căn bản không biết ‘trợ lý’ là cái gì, nhưng cậu cũng có thể đoán được hàm ý đại khái.

Cuối cùng cậu thật sự không chịu nổi tạp âm do mấy đứa bé tạo ra, vội vàng nói: “Chờ một chút, đừng cãi nhau! Các bùn không thể cùng nhau làm trợ lý sao? Tôi là ai? Một cấp dưới làm sao đủ dùng, đương nhiên phải có mấy người bên cạnh mới đủ để sử dụng.”

Nói tới đây, Duyên Duyên vung bàn tay lên, khí phách tuyên bố: “Về sau các bùn đều là trợ lý của tôi!”

Mắt thấy mấy đứa bé nghe được lời này lập tức hưng phấn hoan hô, trong lòng La Giảo xuất hiện một loại cảm xúc nói không lên lời.

Có lẽ đã bị sự hồn nhiên của mấy đứa trẻ làm cho xúc động, rốt cuộc cô đã bắt đầu chân chính nhìn lại chính mình.

La Giảo chưa bao giờ ngại suy đoán sự việc và con người theo chiều hướng tồi tệ nhất, là một người mẹ, bởi vì không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo hộ Trần Vĩnh Minh, cô đã trực tiếp lựa chọn nói cho Trần Vĩnh Minh những người nào không nên tiếp xúc để Trần Vĩnh Minh cách xa bọn họ.

Rõ ràng Duyên Duyên là ân nhân của cô, cô lại vẫn phỏng đoán một cách âm u, rằng có phải Duyên Duyên đã khiến Trần Vĩnh Minh rơi vào hoàn cảnh không tốt hay không…..

La Giảo thầm nghĩ, cô thật sự không hợp ở chung với những đứa nhỏ thiện lương ngây thơ này, so với ở đây chọc Duyên Duyên thêm phiền, không bằng cô nên sớm rời đi.

Vì thế sau khi ăn sáng xong, La Giảo liền lấy cớ rời khỏi tổ tiết mục, chỉ là trước khi rời đi, cô nhớ tới gia đình Lâm thị, nhớ tới những đau khổ Lâm Lệ Nhã đã phải chịu đựng.

Cô gọi trợ lý đến phân phó với hắn: “Cậu đi hỏi mấy người Lâm Lệ Nhã xem bọn họ có đồng ý đi theo chúng ta không, gần đây ông cụ trong nhà không có khẩu vị, vừa lúc tôi cũng rất coi trọng tay nghề của Lâm Lập Quốc. Nếu bọn họ đồng ý đi theo chúng ta, Trần gia sẽ tận khả năng điều trị thân thể cho Lâm Lệ Nhã.”

Nghe La Giảo nói như thế, trợ lý lộ ra vẻ mặt chần chờ, đáy mắt thoáng qua vẻ khϊếp sợ, một lát sau, hắn mới đáp: “Tôi hiểu rồi.”

Thấy xe La Giảo vội vàng đến lại vội vàng rời đi, Trần Vĩnh Minh đã sớm tập mãi thành quen cũng không nhìn nhiều thêm một cái, ngược lại Duyên Duyên lại ngẩng đầu nhìn nhìn.

Thông qua khói xe ô tô khi La Giảo rời đi, cậu nhìn thấy sau khi Lâm Lập Quốc và Trần Đan Đan tới Trần gia, nhờ vào tay nghề gia truyền, bọn họ đã được Trần gia đầu tư, lại lần nữa mở cửa hàng bánh nướng áp chảo Lâm thị. Dưới sự hỗ trợ của Trần gia, Lâm Lệ Nhã đã có răng để ăn cơm, thân thể cũng được điều trị tốt, cuối cùng cô tiếp nhận tay nghề làm bánh nướng áp chảo của Lâm gia.

Mặc dù từng chịu tổn thương không thể chữa trị, thời gian mất đi cũng không thể tìm lại, nhưng đến cuối cùng bọn họ cũng đã có thể bình an sinh hoạt ở bên nhau.

Mà La Giảo cũng có thay đổi ngoài ý muốn, sau khi từ tổ tiết mục trở về, hành vi, thủ đoạn và tính cách của cô đều trở nên nhu hòa hơn trước kia rất nhiều, việc này không chỉ khiến mối quan hệ trong nhà họ Trần được hòa hoãn, còn giúp cô có thêm vài mối làm ăn không nhỏ, khiến Trần gia nâng cao thêm một bậc.

Rõ ràng Duyên Duyên không hề làm gì, nhưng Lâm gia và Trần gia lại đột nhiên có thay đổi lớn, vận mệnh con người đúng là kỳ diệu.

Cảm thán xong, Duyên Duyên lại đột nhiên nghĩ tới một sự kiện: “Ấy, sữa bột cao cấp gì đó kia đâu rồi?”

“Sữa bột?” Trần Vĩnh Minh gãi đầu nói, “Mommy tôi lấy về rồi nha, không phải bùn bảo mẹ tôi tự giữ lại cho mình sao?”

Trần Vĩnh Minh nói xong, chỉ thấy Duyên Duyên ngây ngốc trong chốc lát, sau đó tức giận đến mức đỏ mặt, giọng sữa của cậu bé mang theo vài phần sát khí nói: “Tôi là nói bùn tự giữ ‘thiên thạch’ cho mình đi!”

Thấy Duyên Duyên tức giận đến đỏ mặt tía tai, Trần Vĩnh Minh cũng nóng nảy, mấy đứa bé khác cũng đi tới hỏi han ân cần, sợ Duyên Duyên lại giận chó đánh mèo.

Thấy dáng vẻ chân chó của ‘đoàn trợ lý’, một ít nhân viên công tác tổ tiết mục không khỏi cảm khái cho dù ngày nào đó Duyên Duyên không đoán mệnh nữa, có ‘đoàn trợ lý’ này bên người, cậu bé cũng có thể sống dễ chịu, những trợ lý nhỏ này cũng không phải là người thường nha……

Cảm khái xong, xuyên qua ‘đoàn trợ lý’, nhân viên công tác còn nghĩ tới một người, người kia chính là lão đạo sĩ Duyên Duyên đã gặp được ở cổ trấn vào ngày đầu tiên tới đây, tên Hoàng Tiểu Ngưu.

Không phải ông ta đã bái Duyên Duyên làm tổ sư gia sao? Sao hai ngày nay không nhìn thấy bóng dáng ông ta?