EDIT: HẠ
Hai má Duyên Duyên phình phình giống như con hamster nhỏ, chỉ thấy quai hàm cậu liên tục cử động, thẳng đến khi đã nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, cậu bé mới há miệng nói với La Giảo: “Bùn muốn nói cái gì? Bùn không ăn cơm sao?”
Là một người làm ăn, văn hóa bàn ăn, văn hóa bàn tiệc đã sớm thấm nhuần vào sinh hoạt của La Giảo, đây vẫn là lần đầu tiên khi La Giảo tìm người nói chuyện, người nọ lại hỏi cô ‘Đã ăn cơm chưa’?
“……” Lúc này La Giảo mới ý thức được bất luận Duyên Duyên có bản lĩnh lớn thế nào, cậu bé vẫn chỉ là một đứa bé như cũ, cô đơn giản đi thẳng vào vấn đề nói chuyện với Duyên Duyên, “Cũng không có gì, tôi chỉ muốn đến cảm ơn vì đại sư nhỏ đã cứu Vĩnh Minh nhà chúng tôi, mặt khác tôi còn muốn hỏi ngài, tiền xem bói Tống Nham Bách tiên sinh nợ ngài, không biết Trần gia chúng tôi có thể chi trả thay không? Đúng rồi, ngoài tiền xem quẻ, tôi còn muốn tặng một chút quà cho ngài, không biết ý của ngài như thế nào?”
Đối mặt La Giảo có thái độ cung kính, Duyên Duyên ôm bánh nướng lớn bĩu môi, dáng vẻ hoàn toàn không có hứng thú: “Tiền xem bói ai trả đều được, thanh toán xong nhân quả là được, còn về quà tạ lễ thì không cần. Bùn còn có việc gì không? Nếu không có việc gì thì thôi nha, bánh sắp lạnh rồi…..”
Thấy dáng vẻ gấp không chờ nổi muốn đuổi người của Duyên Duyên, xem ra cậu thật sự rất thích bánh nướng áp chảo của Lâm Lập Quốc, đáng tiếc La Giảo xác thật còn có việc muốn nói.
Cô trầm mặc một hồi lâu, mặc dù thẹn không muốn mở miệng, nhưng chung quy vẫn phải nói: “Kỳ thật tôi muốn chuẩn bị quà tặng không chỉ vì muốn cảm ơn mà còn là vì muốn nhận lỗi, tôi nghe nói hôm trước Vĩnh Minh từng có hành vi vô lễ với ngài, tôi….. Việc này đúng là do tôi không dạy dỗ thằng bé…..”
Nói tới đây La Giảo liền kéo Trần Vĩnh Minh tới bên này, vừa ôm cậu bé vừa trịnh trọng nói với Duyên Duyên: “Mẹ con chúng tôi còn thiếu ngài một lời xin lỗi trịnh trọng.”
La Giảo là một người rất khắc nghiệt, cũng rất kiêu ngạo, mà khi đề cập đến Trần Vĩnh Minh, cô không thể không buông tha dáng vẻ cao cao tại thượng của chính mình.
Thấy bộ dáng này của La Giảo, Duyên Duyên vốn đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ đột nhiên đứng lên, tức giận nói: “Có phải cô cho rằng tôi cố ý để Trần Vĩnh Minh bị bắt cóc không?”
Thấy Duyên Duyên xù lông, La Giảo không biết mình nói sai ở chỗ nào, vội vàng xua tay nói: “Tôi không có ý này, tôi biết chuyện xảy ra với Vĩnh Minh là do chính thằng bé tùy hứng. Nhưng ngay cả chuyện có người muốn tự sát cách xa ngàn dặm ngài cũng có thể tính ra, chẳng lẽ không thể sớm tính ra tối hôm qua Vĩnh Minh sẽ bị bắt cóc sao? Tôi tưởng ngài muốn giáo huấn Vĩnh Minh, để thằng bé biết phép tắc hơn. Ngài yên tâm, Vĩnh Minh nhất định đã học được một bài học, tôi cũng sẽ để nó rời khỏi tiết mục này, trở về sẽ dạy dỗ thằng bé cẩn thận.”
Mọi người nghe lời La Giảo nói, thế mới biết cô lại có suy nghĩ này về Duyên Duyên, khó trách Duyên Duyên tức giận đến mức xù lông giống một con nhím nhỏ.
Kỳ thật suy nghĩ của La Giảo, mọi người đều có thể lý giải, thời điểm Trần Vĩnh Minh vừa mới mất tích, ngay từ đầu cũng có người trộm nghĩ ‘vì sao Duyên Duyên lại không tính ra việc này’, nhưng ít nhất người trong tổ tiết mục đều tin tưởng Duyên Duyên sẽ không mặc kệ Trần Vĩnh Minh bị bắt cóc.
Nhưng tin tưởng thì tin tưởng, người trong tổ tiết mục cũng không biết giờ này khắc này chính mình có nên đứng ra để giúp Duyên Duyên phản bác lại La Giảo hay không…..
Đối mặt với ý tưởng của La Giảo, tay nhỏ của Duyên Duyên nắm chặt cái bánh nướng lớn, tức giận không chịu nổi.
Cậu tức giận đến mức muốn ném cái bánh trong tay xuống, nhưng lại cảm thấy luyến tiếc, cuối cùng cậu chỉ có thể vùi đầu xuống không ngừng gặm bánh, chờ đến khi gặm hết cái bánh nuốt vào trong bụng, cậu mới nấc lên một cái sau đó tức giận nói: “Tôi mới sẽ không chấp nhặt với tiểu bối! Nhìn trộm thiên cơ sẽ phải trả giá, các bùn cũng không tìm tôi xem bói, sao tôi phải trả giá lớn để đi tính mệnh cách cho các bùn? Hôm qua sở dĩ tôi có thể nhìn đến Đặng Chiêu Đệ, chỉ vì mệnh cách của cô ấy có liên quan đến Kỷ Thao!”
Nghe Duyên Duyên giải thích, mọi người rốt cuộc đã thông suốt!
Nếu thật sự mỗi người đều có cái gọi là quỹ đạo mệnh cách, vậy thì quỹ đạo mệnh cách của mỗi người tuyệt đối không phải là đường thẳng song song, mà sẽ đan xen với quỹ đạo mệnh cách của những người khác.
Như vậy việc Duyên Duyên có thể dự đoán trước Đặng Chiêu Đệ sẽ tự sát, lại không thể biết trước Trần Vĩnh Minh sắp bị bắt cóc là một chuyện có thể lý giải!
Trong lòng La Giảo lộp bộp, cô biết chính mình đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, còn khiến cho Duyên Duyên vô cùng tức giận!
Cô có tâm muốn bồi tội, tiếc rằng Duyên Duyên cũng không phải là một người bạn nhỏ có tính tình tốt.
Chỉ thấy cậu bé chống nạnh dậm chân, ôm bình sữa bên người nhanh như chớp chạy đi, chỉ để lại cho La Giảo một bóng dáng nho nhỏ giống như chim cánh cụt.
Thấy Duyên Duyên chạy đi, đầu nhỏ của Trần Vĩnh Minh có chút không xử lý kịp tình huống hiện tại.
Cậu có chút buồn bực âm thầm giật tay của La Giảo nói: “Mommy, mẹ muốn mang con về nhà sao? Con không đi! Con muốn ở lại tổ tiết mục để làm heo lý cho Duyên Duyên! Không phải mỗi siêu anh hùng đều có một vài heo lý hỗ trợ sao? Con muốn đi theo Duyên Duyên giải cứu thế giới!”
*Ý Trần Vĩnh Minh là muốn làm trợ lý cho Duyên Duyên, nhưng nói ngọng từ ‘trợ’ thành thành từ ‘trư’.
Nghe đồng ngôn đồng ngữ của Trần Vĩnh Minh, La Giảo đau đầu đỡ trán: “Con thật đúng là một con heo nhỏ, không thấy mommy đã chọc cho đại sư nhỏ tức giận rồi sao? Con còn muốn làm trợ lý cho thằng bé?”
“Hả?” Trần Vĩnh Minh há to miệng, “Là, là bởi vì mommy làm sai, cho nên con không thể làm heo lý cho Duyên Duyên được nữa sao?”
Thấy La Giảo gật đầu một cái, Trần Vĩnh Minh giống như bị sét đánh đột nhiên khóc rống lên, khóc còn thương tâm hơn so với lúc biết mình bị bắt cóc, nghe con trai khóc, đầu La Giảo lớn hơn một vòng, cũng khiến người xem trong phòng phát sóng trực tiếp phiền lòng.
“Trần Vĩnh Minh khóc cái gì mà khóc? Duyên Duyên bị đổ oan còn chưa khóc đây này? Duyên Duyên vất vả lắm mới cứu được thằng nhóc này ra, kết quả còn bị mẹ nó vu hãm, làm tôi đau lòng chết mất…..”
Mặc dù tôi biết mẹ Trần Vĩnh Minh nghĩ như vậy cũng có nguyên nhân, nhưng Duyên Duyên thật sự quá oan uổng. Quả nhiên là mẹ nào con nấy, ở đó có nhiều người như vậy cũng không có người đứng ra bảo vệ Duyên Duyên sao?”
“Trước đó lúc Trần Vĩnh Minh nói trên người Duyên Duyên có bọ chó cũng là như vậy….. Có đôi khi khi đối mặt với chuyện lớn, đúng là mọi người có thể cùng nhau ứng phó, tỷ như khi đối mặt với người của thôn Hoài Sơn, mọi người đều thực đáng tin cậy. Nhưng khi đối mặt với những chuyện vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày, mọi người ngược lại không biết có nên nhúng tay vào hay không. Dù sao con người có thân sơ xa gần, mọi người đều không thân cũng chẳng quen với Duyên Duyên……”
Đây vẫn là lần đầu tiên Duyên Duyên biểu hiện sự tức giận trước mặt mọi người, mọi người đều không khỏi lo lắng cho cậu bé.
Chương Duy Đống nghĩ nghĩ, thừa dịp đêm dài không ai chú ý, ông lén gọi điện thoại cho viện trưởng cô nhi viện nơi Duyên Duyên từng ở.
Có lẽ do đêm đã khuya, lúc nhận điện thoại viện trưởng cô nhi viện có chút không kiên nhẫn nói: “Ai đấy? Muốn cái gì?”
“Alo? Là Lý Quân Vĩ tiên sinh viện trưởng cô nhi viện Dương Quang đúng không?” Chương Duy Đống hỏi, “Tôi là đạo diễn Chương Duy Đống của tổ tiết mục《 bảo bối xông lên 》, ngài còn nhớ tôi không?”
Vừa nghe người này tên là Chương Duy Đống, người đầu dây bên kia lập tức lên tinh thần: “À! Là đạo diễn Chương! Tôi đương nhiên nhớ ngài rồi! Sao thế? Đứa nhỏ kia nghịch ngợm không nghe lời trong tổ tiết mục sao? Ngài đừng nóng giận, trẻ con ấy à, không nghe lời thì đánh một trận là được rồi! Nếu đứa bé này không ổn, viện chúng tôi còn có mấy đứa khác, ngài có thể tùy ý lựa chọn! Vì tổ tiết mục, viện chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp với công việc của ngài!”
Nghe Lý Quân Vĩ nói, Chương Duy Đống nhíu mày.
Duyên Duyên là một đứa trẻ rất đặc thù, Chương Duy Đống vốn cho rằng cô nhi viện này cũng biết bản lĩnh của Duyên Duyên, cho nên mới cố ý đưa cậu bé tới tổ tiết mục, hiện tại xem ra……
Chương Duy Đống nuốt lời nói vốn muốn nói với Lý Quân Vĩ, lại khách khí nói thêm hai câu rồi cắt đứt điện thoại, quyết định tự mình nghĩ cách dỗ Duyên Duyên.
Hiện tại Duyên Duyên chính là trụ cột của tổ tiết mục, cũng không thể khiến cậu bé tức giận rời đi được!
Chương Duy Đống không biết, cuộc điện thoại của ông đã khiến Lý Quân Vĩ không yên tâm. Sau khi cúp điện thoại, hắn cố ý lên mạng tìm kiếm về chương trình 《 bảo bối xông lên 》, trước kia hắn cũng chưa từng quan tâm đến tiết mục này.
Khiến Lý Quân Vĩ trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, hắn vừa lựa chọn tìm kiếm, trên các trang web đều nhảy ra một cái tên, chính là đứa nhỏ Duyên Duyên xuất thân từ cô nhi viện của bọn họ!
Mười phút sau, Lý Quân Vĩ thành công biết được sau khi Duyên Duyên đến tổ tiết mục, chỉ trong ba ngày đã sáng lập ra thành tích vĩ đại, đồng thời hắn cũng biết vừa rồi Duyên Duyên đã phải chịu ủy khuất.
Nhưng Lý Quân Vĩ không thèm quan tâm đến ‘việc nhỏ’ này, thứ khiến hắn để ý chính là Duyên Duyên thế mà lại biết xem bói, hơn nữa một quẻ còn đòi vạn lượng hoàng kim!
Bỏ qua cái váy nát không đáng giá tiền của Đặng Chiêu Đệ và tiền tiết kiệm không biết được bao nhiêu của vợ chồng Lâm gia, ba ngày này Duyên Duyên đã kiếm được ba vạn lượng hoàng kim và một cái vòng ngọc phẩm chất cực tốt!
Số tiền này nhiều hơn rất nhiều so với khoản quyên góp bủn xỉn của tổ tiết mục keo kiệt kia.
Lý Quân Vĩ không nghĩ tới trước mặt rõ ràng có một cây rụng tiền nhưng hắn lại không hề hay biết, hắn hưng phấn hất chăn ra, lập tức đi xuống giường bắt đầu thu thập hành lý.
Vợ hắn bị hắn đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi: “Lý Quân Vĩ, ông định đi đâu?”
Lý Quân Vĩ vừa chuẩn bị hành lý vừa hưng phấn nói với vợ: “Tôi ấy à, tôi đi vớt vàng!Không phải hôm qua bà vừa coi trọng một chiếc xích bạc sao? Chờ lần này trở về, đừng nói là xích bạc! Bà thích trang sức vàng nào đều có thể tùy ý lựa chọn!”
Vợ Lý Quân Vĩ không rõ nguyên do, chỉ có thể hô to nói với hắn trước khi hắn kéo hành lý ra cửa: “Ông đi rồi, mấy đứa bé trong cô nhi viện rách kia phải làm sao bây giờ?”
Đương nhiên, cô ta không nghe được bất cứ câu trả lời nào từ chồng, bởi vì Lý Quân Vĩ đã không quay đầu mà đi xuống lầu.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của một office building tại trung tâm thành phố Thái An, có một cuộc gọi nội bộ được gọi tới.
Chỉ thấy một đôi tay thon dài ấn nút nhận cuộc gọi, sau đó trong điện thoại đột nhiên truyền ra một trận âm thanh quái dị do đã được máy thay đổi âm tần xử lý: “Khặc khặc khặc khặc khặc, Ứng Bất Dư rè rè….. Lâu rồi không gặp, Nhất rè…. Duyên đã trở về rè rè…. Muốn gặp hắn rè thì hãy tới Trấn Trường Đảo đi….. Rè rè….”
Nghe xong đoạn lời nói này, khuôn mặt Ứng Bất Dư không hề đổi sắc, hắn chỉ nói một câu “Giả thần giả quỷ” sau đó xua tay, văn phòng của hắn lập tức quay về tĩnh mịch.
Cách nơi đó ngàn dặm, Vệ Gia Trạch giống như vừa bị một chiếc xe tải lớn đυ.ng phải, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hơn nữa hắn còn cảm thấy kim đan của chính mình dường như cũng bị đâm chia năm xẻ bảy.
Hắn chỉ cảm thấy trước mắt chính mình tối sầm, sắp hôn mê bất tỉnh, nhưng trước khi hoàn toàn té xỉu, hắn vẫn kiên cường nói một câu cuối cùng với bạn của mình: “Phụt —— Tôi, đã nói đứa bé kia chính là Nhất Duyên, xem đi, báo ứng, không phải, tới rồi sao….”
Thấy Vệ Gia Trạch giống như mì sợi mềm nhũn ngã xuống mặt đất, người bạn kia đi lên dò xét hơi thở của hắn, một lát sau mới nói: “Ồ, còn sống, xem ra sau khi Nhất Duyên chết cậu cũng không làm quá nhiều việc ác.”
Nói xong hắn không chút khách khí ngồi lên người Vệ Gia Trạch, trầm tư nói: “Chẳng lẽ Nhất Duyên thật sự trở về rồi sao? Thiên Cơ Các có biết việc này không?”
Vừa nghi hoặc, hắn vừa thuận tiện móc bức ảnh Duyên Duyên do Vệ Gia Trạch đưa cho mình, nhìn một lát, mũi hắn đột nhiên chảy ra một dòng máu mũi. Hắn không khỏi che mũi cảm khái: “Nhất Duyên khi còn nhỏ đáng yêu như vậy sao? Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!”