EDIT: HẠ
Lúc nhân viên công tác bàn luận về Hoàng Tiểu Ngưu, Trần Vĩnh Minh vừa vặn nghe được.
Bên người Duyên Duyên thế mà còn một người cậu ta không quen biết, Trần Vĩnh Minh kinh hãi! Lập tức lôi kéo Duyên Duyên hỏi thân phận của Hoàng Tiểu Ngưu tới cùng.
Duyên Duyên không cảm thấy việc này là cơ mật gì, dứt khoát đáp lại: “Ông ấy giúp tôi thu tiền xem bói, qua hai ngày, cũng nên trở về rồi.”
“Thu tiền?” Nghiêm Minh trong đoàn trợ lý nhỏ giật giật lỗ tai, cảm thấy đây nên là công việc của cậu ta! Cậu nhóc không tự giác liệt Hoàng Tiểu Ngưu vào danh sách đối thủ cạnh tranh, tính toán chờ Hoàng Tiểu Ngưu thu tiền trở về, cậu phải xem người này là người thế nào.
Ai ngờ Tiểu Nghiêm Minh vừa nghĩ như vậy, cửa biệt thự đã bị gõ vang.
Có kinh nghiệm lúc trước, mọi người đã cảm nhận được Duyên Duyên ‘nói là ứng nghiệm’, cho nên theo bản năng cho rằng người gõ cửa bên ngoài là Hoàng Tiểu Ngưu.
Nghiêm Minh lập tức xung phong nhận việc bước hai chân ngắn nhỏ đi ra mở cửa, kết quả liền nhìn thấy ngoài cửa là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt tươi cười, trong tay còn kéo theo một rương hành lý.
Người đàn ông trung niên này không hề liếc mắt nhìn Nghiêm Minh một cái, vừa nói “Tiểu quỷ đừng có cản đường”, vừa kéo rương hành lý của mình đi vào biệt thự.
Thấy hắn đối đãi với Nghiêm Minh không có chút lễ phép nào, ấn tượng của mọi người đối với ‘Hoàng Tiểu Ngưu’ nháy mắt đã ngã xuống đáy cốc.
Đúng lúc này, lại thấy người này đặc biệt nhiệt tình vọt tới trước mặt Duyên Duyên, trực tiếp bế cậu bé lên: “Duyên Duyên! Con có nhớ chú viện trưởng không? Chú viện trưởng nhớ con muốn chết!”
Thì ra người này không phải Hoàng Tiểu Ngưu, mà là viện trưởng viện mồ côi của Duyên Duyên, Lý Quân Vĩ!
“Viện trưởng lý, cậu tới đây làm gì?” Chương Duy Đống ra mặt, sắc mặt khó coi dò hỏi Lý Quân Vĩ.
Phải biết rằng, hiện tại tiết mục 《 bảo bối xông lên 》 cũng không phải tiết mục bình thường, họa kia biết đâu sau này lại là phúc, mặc dù hôm qua tổ tiết mục đã trải qua một hồi sợ bóng sợ gió, nhưng bọn họ cũng đã mượn việc này để thật sự ra vòng!
Ngày hôm qua phòng phát sóng trực tiếp còn chỉ có hơn 60 vạn người, hôm nay phòng phát sóng trực tiếp đã có ước chừng hai triệu người! Có thể nói, chương trình của bọn họ đã trở thành chương trình có số người xem phát sóng trực tiếp nhiều nhất.
Mặc dù từ khi tổng nghệ phát sóng tới nay, không có một ngày nào tiết mục được quay theo sắp xếp, nhưng Chương Duy Đống vẫn như cũ không buông tha quyết tâm phải ghi hình tiết mục này thật tốt.
Vợ chồng Lâm thị và La Giảo đều là tình huống đặc thù, cho nên không tính, nhưng Lý Quân Vĩ đến tổ tiết mục này là muốn làm gì?
Chẳng lẽ người nào cũng có thể tùy tiện đến quấy rầy kế hoạch ghi hình của tổ tiết mục sao?
Chương Duy Đống có tâm muốn kéo Lý Quân Vĩ ra khỏi phạm vi camera để tâm sự, Lý Quân Vĩ lại không hề quan tâm đến ám chỉ của ông, ngược lại ôm Duyên Duyên nói một cách đương nhiên: “Tôi ấy à, đương nhiên là tới thực hiện trách nhiệm người giám hộ với Duyên Duyên, tôi xem tiết mục mới biết thế mà thằng bé đã giúp tiết mục hot lên, còn nhận được tiền xem bói! Một đứa nhỏ như nó cầm nhiều tiền như vậy làm gì? Tôi thân là người giám hộ của nó đương nhiên là phải đến tiết mục nhìn nó rồi.”
Nói xong, liền thấy Lý Quân Vĩ cười lộ ra hàm răng, giống như thân mật mà dán vào mặt Duyên Duyên nói: “Duyên Duyên, tiền xem bói mấy ngày nay của cháu đâu rồi? Nhanh giao cho chú viện trưởng, chú viện trưởng sẽ giữ cho cháu, tránh cho bị mấy kẻ không đứng đắn ăn trộm.”
Đối với biểu hiện của hắn, Duyên Duyên vừa ngừng thở vừa vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng ngực Lý Quân Vĩ: “Bùn thối quá! Mau thả tôi ra!”
Lý Quân Vĩ đã phong trần mệt mỏi ngồi xe lửa sơn xanh suốt đêm để tới trấn Trường Đảo, còn chưa có thời gian rửa mặt đánh răng, khó trách Duyên Duyên lại ghét bỏ hắn.
Nhưng Lý Quân Vĩ chỉ cảm thấy Duyên Duyên không cho chính mình mặt mũi, hắn thả Duyên Duyên xuống đất rồi bắt lấy bả vai nhỏ của cậu bé, nghiêm túc nói: “Duyên Duyên không nghe chú viện trưởng nói sao, có phải lại muốn bị đói bụng, bị nhốt vào phòng tối hay không?”
Trên người Duyên Duyên có đeo microphone thu âm mini, bởi vậy người xem trong phòng phát sóng trực tiếp có thể nghe rõ ràng lời Lý Quân Vĩ nói, hai triệu người trong phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt nổ tung chảo.
“Hắn nói lời này là có ý gì? Đói bụng cái gì, phòng tối cái gì? Trước kia hắn đều xử phạt thể xác với Duyên Duyên sao?”
“Tôi biết ngay mà, người này nhìn tướng mạo đã biết rất đáng khinh, không giống người tốt, thế mà lại là viện trưởng của một cô nhi viện? Trước kia Duyên Duyên phải sống cuộc sống như thế nào? Khó trách cậu bé nhỏ như vậy, gầy như vậy, căn bản không giống đứa trẻ đã ba tuổi.”
“Đúng vậy, thấy mỗi lần Duyên Duyên ăn cơm đều ăn thực nhanh thực ngon miệng, tôi còn tưởng cậu bé ăn uống tốt, hiện tại nghĩ lại, không phải là bị bỏ đói chứ? Hơn nữa hắn thế mà lại đòi tiền xem bói của Duyên Duyên, còn biết xấu hổ hay không?”
Ngoại trừ người xem trong phòng phát sóng trực tiếp, người ở hiện trường sau khi nghe Lý Quân Vĩ nói như vậy cũng lộ ra vẻ mặt quái dị.
Tuân Hoài nhịn không được, đi lên đoạt Duyên Duyên từ tay Lý Quân Vĩ, vừa bảo hộ Duyên Duyên vào trong ngực vừa cảnh giác nhìn Lý Quân Vĩ: “Viện trưởng Lý, ông muốn làm gì Duyên Duyên?”
Lý Quân Vĩ nhìn sắc mặt Tuân Hoài và những người khác lập tức sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại rốt cuộc mình đã nói cái gì, hắn ta gãi ót cười ha ha: “Ai da, các cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Tôi chỉ hù dọa đứa nhỏ một chút thôi, hiện tại không thể đánh cũng không thể mắng trẻ con, chẳng lẽ còn không được hù dọa một chút sao?”
Chỉ hù dọa? Nhìn thái độ của Lý Quân Vĩ khi nhìn thấy Nghiêm Minh, những người khác tỏ vẻ hoài nghi đối với việc này.
Đối mặt với sự cảnh giác của mọi người, Lý Quân Vĩ không kiên nhẫn nhíu mày. Đúng lúc này, cửa biệt thự lại bị gõ lần nữa, hắn đơn giản mượn cơ hội đi ra mở cửa, muốn hòa hoãn không khí trong biệt thự một chút.
Ai ngờ hắn vừa mở cửa, thế mà lại thấy bên ngoài đứng một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng.
“Vị thiện tin* này, xin hỏi nơi này có phải nơi ở của tổ tiết mục 《 bảo bối xông lên 》 không?” Hoàng Tiểu Ngưu nghĩ lầm Lý Quân Vĩ là người của tổ tiết mục, ông chào hắn một cách quy củ.
*Thiện tin (善信): Ám chỉ những người sùng đạo, tin vào phật pháp (Theo baidu).
Mắt Hoàng Tiểu Ngưu rất tinh, nói xong ông lướt qua bả vai Lý Quân Vĩ, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Duyên Duyên.
Ông lập tức hưng phấn vẫy tay với Duyên Duyên nói: “Tiểu tổ sư, tôi đã thu được tiền xem bói của Trần thiện tin và Tống thiện tin rồi!”
“Tiền xem bói?” Camera quay được rõ ràng, sau khi nghe thấy ba chữ này, đôi mắt Lý Quân Vĩ lập tức sáng lên, “Tiền xem bói ở đâu? Mau đưa cho tôi.”
Nghe Lý Quân Vĩ nói như vậy, lão giang hồ Hoàng Tiểu Ngưu lập tức lui về phía sau hai bước, mặt lộ vẻ hoài nghi hỏi: “Tiền xem bói này là của tiểu sư tổ chúng tôi, ông là ai?”
“Tôi?” Lý Quân Vĩ đắc ý ngẩng đầu nói, “Tôi là người giám hộ của ‘tiểu sư tổ’ ông, hiện tại Duyên Duyên còn chưa được tám tuổi, dựa theo luật dân sự, toàn bộ tài sản của nó đều do tôi toàn quyền chi phối. Thế nào? Chẳng lẽ ông còn muốn đưa số tiền lớn như vậy vào trong tay một đứa bé sao? Hay là một người không thân cũng chẳng quen như ông muốn nuốt tiền của Duyên Duyên nhà chúng tôi? Nếu ông không đưa tiền xem bói cho tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!”
Oa, ngay cả luật dân sự cũng lôi ra.
Xem ra trên đường đi tới tổ tiết mục, Lý Quân Vĩ không chỉ đi ngủ, hắn ta còn toan tính kỹ càng nên lấy tiền xem bói của Duyên Duyên như thế nào mới hợp lý.
Theo quy định của pháp luật, người giám hộ có thể chi phối hầu hết hành vi của trẻ vị thành niên, chủ yếu là để bảo vệ quyền và lợi ích của trẻ vị thành niên.
Nhưng Lý Quân Vĩ cũng không giống thật sự vì bảo hộ Duyên Duyên mới xuất hiện ở nơi này.
Hoàng Tiểu Ngưu biết Duyên Duyên là cô nhi, thấy bộ dáng của Lý Quân Vĩ, ông liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra mục đích của người này.
Biểu hiện cực kỳ ôn tồn lễ độ giống như thế ngoại cao nhân vừa rồi đã không còn, Hoàng Tiểu Ngưu lập tức xắn tay áo lên bắt đầu la lối khóc lóc.
“Sao ông có thể tùy tiện hắt nước bẩn lên người lão đạo chứ? Người đang làm trời đang nhìn, ngẩng đầu ba thước có thần minh. Ông nói chuyện không sạch sẽ như vậy, cẩn thận quay đầu sẽ bị loét miệng. Ông nói ông là người giám hộ của tiểu tổ sư, vậy ông là gì của đứa bé? Tôi thấy dáng vẻ dưa vẹo táo nứt của ông cũng không giống người có quan hệ huyết thống với tiểu tổ sư. Lui một vạn bước mà nói, cho dù ông thật sự là người thân của tiểu tổ sư, tiền này ông muốn cầm đi là có thể cầm sao? Tiểu tổ sư còn chưa nói lời nào đâu! Đừng nói cái gì trẻ vị thành niên với tôi, tiểu tổ sư của tôi giống trẻ con bình thường sao?”
Hoàng Tiểu Ngưu trực tiếp công kích nhân thân khiến Lý Quân Vĩ bị mắng nhất thời á khẩu không trả lời được.
Ông kiêu ngạo ưỡn ngực, trực tiếp đẩy Lý Quân Vĩ đang đứng trước cửa ra ngoài: “Nhường một chút nhường một chút, chắn ở cửa muốn làm cái gì? Chó ngoan không cản đường, chưa từng nghe câu này sao?”
Chờ vào biệt thự đi đến bên người Duyên Duyên, Hoàng Tiểu Ngưu mới thay đổi thành bộ dáng chân chó, nhỏ giọng nói với Duyên Duyên: “Tiểu tổ sư, tôi đã làm theo lời dặn của ngài, dưới sự hỗ trợ của Trần thiện tin và Tống thiện tin, tôi đã đổi vàng và vòng tay thành tiền tệ đang thông hành. Nhưng chuyện ngài muốn tôi đi quyên tiền tôi còn chưa làm được, ngài muốn quyên hai phần ba số tiền này ra ngoài, nhưng số tiền này thật sự quá lớn, những tổ chức quyên tiền đó vừa biết tuổi tác của ngài, liền yêu cầu …. Người giám hộ của ngài ra mặt.”