Tạ An Nhiên ngẩng đầu, cố gắng nhìn lên trên, da đầu như bị xé rách khiến cô ta đau đớn hét lên thảm thiết: "A, đau, đau quá, chị... chị đừng..."
Tạ Đường lại dùng lực, kéo mạnh tay, vung cô ra phía sau: “Đừng gì cơ.”
Cơn đau dữ dội khiến Tạ An Nhiên vừa cầu xin vừa hít thở khó khăn: “Chị, em sai rồi, xin chị tha thứ cho em.”
Nhìn thấy Tạ An Nhiên đau đớn đến mức nước mắt tuôn rơi, Tạ Thành Uy bùng lên cơn giận, giơ tay định tát Tạ Đường: “Mày là đồ...”
Tiếng của dì Văn vang lên kịp lúc, cắt ngang hành động của ông ta, lời nói đầy ẩn ý: “Cô chủ, cơm đã nấu xong rồi, tôi mang lên phòng cho cô nhé. Ở studio làm việc cô cũng phải ăn uống đúng giờ, nếu không ăn mà bị đói, chắc ông chủ sẽ khó lòng giải thích với nhà họ An.”
Một tiếng “nhà họ An” khiến hành động của Tạ Thành Uy khựng lại ngay, tay ông ta lơ lửng giữa không trung, không thể hạ xuống.
Tạ Đường quay đầu lại, nhận ra ý định của Tạ Thành Uy, khóe môi nhếch lên vẻ mỉa mai: “Cha, cha định đánh con sao?”
Tay của Tạ Thành Uy từ từ hạ xuống, ánh mắt trầm mặc, ông ta quát lê: “Thả tay ra!”
Tạ Đường liếc nhìn Tạ An Nhiên với ánh mắt khinh thường rồi buông tay.
Ngay khi được thả ra, Tạ An Nhiên ôm lấy đầu mình, nằm bệt trên sàn nhà, khóc nức nở.
Ánh mắt của Tạ Đường lạnh lẽo, cô nói với Tạ Thành Uy, “Cha, cha biết rõ địa vị của con quan trọng đến thế nào mà. Con không hạ thấp bản thân chỉ vì mấy kẻ thứ ba, thứ tư rồi để người khác nhân danh con đi đến văn phòng của Chu Minh Tu làm chuyện mất mặt đâu.”
Cô cụp mắt xuống, nhìn kẻ đang run rẩy dưới chân mình: “Nếu Chu Minh Tu làm gì có lỗi với con, sẽ có người đứng ra bảo vệ con. Nhưng em gái đến công ty làm loạn như vậy, rốt cuộc là muốn làm mất mặt nhà họ Tạ, hay có ý đồ khác đây?”
Tạ Đường nói đến đây thì dừng lại, ngay cả khi Tạ Thành Uy luôn bị mẹ con Lưu Thanh Thanh che mắt, lúc này cũng dần nhận ra điều bất thường.
Tạ Đường là ai chứ? Cô là cháu ngoại của nhà họ An, là người mà bà cụ nhà họ Chu cưng chiều như con ngọc. Chu Minh Tu nếu làm gì sai, chẳng cần cô ra tay, đã có người xử lý, cần gì Tạ An Nhiên phải đi làm loạn, bôi nhọ thanh danh?
Sắc mặt Tạ Thành Uy cứng lại, ông ta nhìn chằm chằm Tạ An Nhiên, trong lòng lửa giận bùng lên. Ông ta yêu chiều cô, thế mà cô lại không biết giữ gìn danh dự cho nhà họ Tạ, còn gây chuyện khắp nơi?
“Phạt theo gia pháp.”
Vừa dứt lời, Lưu Thanh Thanh không biết từ đâu xông ra, vội vàng che chắn trước Tạ An Nhiên, vừa khóc vừa cầu xin: “Thành Uy, An Nhiên quả thực thiếu suy nghĩ trong chuyện này, nhưng con bé yếu ớt, không chịu được phạt đâu.”
Tạ Đường khẽ cười nhạt: “Yếu ớt? Lúc ở công ty cãi nhau làm mất mặt nhà họ Tạ, sao không thấy nó yếu ớt. Cha à, nếu có người quay video lại rồi tung lên mạng, thì mặt mũi nhà họ Tạ coi như mất sạch.”
Câu nói của Tạ Đường khiến sắc mặt Tạ Thành Uy càng thêm u ám, giận dữ tột cùng: “Không nghe thấy lời ta nói à? Mang gia pháp ra đây.”
“Gia pháp” mà Tạ Thành Uy nhắc đến là một chiếc thước kẻ dài một mét rưỡi, dày năm centimet, chỉ cần đánh nhẹ vài cái đã đủ khiến da thịt rách toạc.
Da dẻ của Tạ An Nhiên mỏng manh như vậy, sao có thể chịu được sự trừng phạt này.
Người giúp việc vội vàng mang thước kẻ đến. Khi Tạ Thành Uy chuẩn bị thực thi hình phạt, dì Văn cũng lên lầu, cầm theo khay thức ăn đã chuẩn bị cho Tạ Đường, chậm rãi lướt qua Tạ An Nhiên.
Đến đầu cầu thang, bà lại quay đầu gọi Tạ Đường: “Cô chủ, cảnh tượng này máu me lắm, sẽ làm bẩn mắt cô, ảnh hưởng đến khẩu vị của cô đấy.”
Dì Văn đúng là cao thủ trong việc châm chọc, vừa nói vừa không thèm nể mặt ai, vì bà là người do nhà họ An phái tới nên chẳng bao giờ phải để ý đến sắc mặt của Tạ Thành Uy.
Tạ Đường liếc nhìn mẹ con Lưu Thanh Thanh đang nằm dưới đất, rồi nhắc nhở Tạ Thành Uy: “Cha, đừng nương tay. Tạ An Nhiên không chỉ làm mất mặt nhà họ Tạ, mà còn tung hê chuyện xấu của nhà họ Chu ra ngoài. Nếu không có lời giải thích rõ ràng, cha bảo nhà họ Chu sẽ nhìn cha thế nào, nhìn nhà họ Tạ ra sao.”
Lời của Tạ Đường như nhắc nhở nhưng thực chất là cảnh cáo.
Ý định đánh qua loa cho xong của Tạ Thành Uy bị dập tắt. Ông ta thiên vị Tạ An Nhiên, nhưng trước lợi ích và danh dự, Tạ An Nhiên có đáng là gì.
Tạ Đường lên lầu, phía sau cô vang lên tiếng hét thảm thiết xé lòng của Tạ An Nhiên...
Dì Văn bưng bát canh cuối cùng vào phòng, lúc đó tiếng khóc cũng đã ngừng.
“Mới có chốc lát mà đã dừng rồi sao?” Tạ Đường vẫn nghịch điện thoại, giọng điềm tĩnh.
Xem ra cha cô không coi trọng lời cô nói rồi.
Dì Văn đặt bát canh trước mặt Tạ Đường: “Đánh được hai cái thì bệnh hen suyễn tái phát, họ đã gọi xe cứu thương và đưa đi bệnh viện rồi.”
Tạ Đường ngước mắt nhìn dì Văn, khẽ cười: “Lại chiêu này nữa.”
Dì Văn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng lần này cô ta khôn ngoan hơn, không biết ai đã bảo với kẻ ngốc đó rằng nếu xảy ra chuyện thì đổ hết tội lên cô.”
Tạ Đường dùng thìa khuấy nhẹ bát canh: “Ngoài Lưu Thanh Thanh ra thì còn ai vào đây nữa?”
Dì Văn có chút lo lắng: “Tạ An Nhiên làm loạn như vậy, liệu nhà họ Chu có đánh giá không tốt về cô không?”
“Có gì mà phải sợ. Con có cậu chống lưng, hơn nữa dì nghĩ Tạ An Nhiên không làm loạn thì bố mẹ của Chu Minh Tu sẽ không có ý kiến gì về con sao? Cô ta làm loạn càng tốt, càng lớn chuyện, để cả thiên hạ đều biết.”
Tạ Đường nhấp một ngụm canh, đôi mắt ánh lên vẻ tinh ranh, cô khen ngợi: “Dì Văn, canh của dì ngon thật, hôm nay nêm rất vừa miệng.”
Dì Văn mỉm cười: “Cô chủ thích là được rồi. Nếu thích, tôi sẽ đi xuống bếp lấy thêm cho cô một bát nữa.”
...
Ba ngày sau, phiên bản đầu tiên của bộ vest đã hoàn thành.
Dạo gần đây, Chu Từ Yến rất im ắng, không gửi cho cô dù chỉ một tin nhắn. Tạ Đường nhìn bộ vest đã hoàn thành, khẽ nhíu mày. Đang giận dỗi cô sao?
Cô cầm điện thoại lên, vừa gọi vừa bước ra phía cửa sổ. Bên ngoài trời đã tối, Tạ Đường nhìn ra ngoài, ánh đèn trải dài khắp nơi.
Cô gõ nhẹ lên cửa sổ, lặng lẽ chờ cuộc gọi được kết nối. Chờ một lúc lâu, vẫn không thấy ai bắt máy.
Tạ Đường quay lại nhìn bộ vest đen, xem ra hôm nay không thể thử được rồi, vậy thì...
Ngay khi Tạ Đường chuẩn bị cúp máy, cuộc gọi được kết nối.
Tiếng nhạc heavy metal vang lên trong tai cô, khiến Tạ Đường nhíu mày, cô phải đưa điện thoại ra xa.
Giọng điệu lém lỉnh của Chu Từ Yến vang lên: “Sao thế, Tạ bảo bối, cô đơn rồi à?”
Vừa mở miệng đã nói mấy lời không đứng đắn, khiến người nghe đỏ mặt. Tạ Đường nhẹ giọng lại, không lộ ra cảm xúc: “Bản đầu tiên của bộ vest đã hoàn thành, anh qua thử xem.”
“Nhanh vậy à.” Bên kia, Chu Từ Yến dường như đã đổi chỗ, yên tĩnh hơn nhiều: “Vậy tôi sẽ đến studio của em.”
“Được.”
Tạ Đường không nói thêm gì, cúp máy ngay. Dù gì cũng chẳng thể thay đổi được tính ham chơi của anh ta. Nhưng đó là chuyện riêng của Chu Từ Yến, cô cũng không muốn can thiệp.
...
Chu Từ Yến nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, khẽ nhướn mày.
Giận rồi sao? Cúp máy dứt khoát như thế.
“Ai vậy?”
Hạ Thư Lễ tiến lại hỏi. Chu Từ Yến đang chơi vui, bình thường không bao giờ nhận điện thoại của ai.
Vừa nãy đang đánh bài rất hăng say, nhưng khi thấy điện thoại sáng lên, cậu ta ném hết bài trên tay, quay đầu đi nghe máy ngay, xem ra người ở đầu dây bên kia không phải người bình thường.
Là Jessica? Hay là cô chị dâu đó?
-còn tiếp-