Tiểu Trương thấy sắc mặt của Tạ Đường lạnh dần, nhận ra mình đã lỡ lời, vội vã xin lỗi: “Xin lỗi chị Tạ, em đã làm phiền công việc của chị rồi.”
Ngay khi cánh cửa sắp đóng lại, giọng của Tạ Đường vang lên.
“Không phải là người quan trọng, chỉ là một con…”
Cô ngừng nói, động tác đóng cửa của Tiểu Trương cũng dừng lại, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Tạ Đường ngẩng đầu lên, khẽ nhếch môi, nói chậm rãi: “…Chó mà thôi.”
Cửa đóng lại Tiểu Trương run lên một cái. Đây là chuyện mà cô có thể nghe được sao, quá sốc rồi, một con chó ư? Chẳng phải ý của chị Tạ là Chu thiếu kia chỉ là tình nhân của chị ấy thôi sao?
Nếu cô nhớ không lầm thì Chu thiếu này là em trai của bạn trai chị Tạ.
Tiểu Trương không khỏi thốt lên trong lòng, giới này loạn thật!
Khi Tạ Đường đang suy nghĩ xem Chu Từ Yến mượn chìa khóa của Tiểu Trương để làm gì, thì có một cuộc gọi từ nhà. Là dì Văn gọi tới.
“Có chuyện gì vậy, dì Văn?”
Bên kia ngừng lại một lúc, rồi nói: “Cô chủ, ông chủ bảo cô về nhà.”
Tạ Đường định mở lời thì nghe thấy tiếng hét của Tạ Thành Uy từ đầu dây bên kia: “Bảo Tạ Đường mau cút về đây, xem nó đã gây ra chuyện tốt đẹp gì!”
Tạ Đường nhíu mày, Tạ Thành Uy lại bị sao nữa vậy?
“Nói với ông ta, tôi không rảnh.” Tạ Đường chống đối cúp máy ngay.
Ánh mắt của cô trở lại vào bản thiết kế bộ vest đã hoàn thành, cô có việc quan trọng phải làm, không có thời gian để lo lắng mấy chuyện vặt vãnh của nhà họ Tạ.
Tạ Đường cứ bận rộn như vậy cho đến tận chiều.
Một bộ vest thủ công đặt may từ “không đến có” thường mất khoảng ba mươi ngày, sau khi hoàn thành nửa thành phẩm, sẽ cần phải thử hai lần, chỉnh sửa rồi mới có thể hoàn thiện đến thành phẩm cuối cùng.
Các công đoạn làm vest vô cùng phức tạp, có thể nói không thua kém gì quá trình tạo ra một bộ lễ phục.
Cô từng có ý định tự tay làm một bộ vest cho Chu Minh Tu, nhưng Chu Minh Tu luôn từ chối với đủ lý do, nói rằng không muốn cô quá vất vả. Ban đầu Tạ Đường tin lời hắn ta, nghĩ rằng hắn ta chu đáo.
Nhưng sau nhiều lần như vậy, Tạ Đường cũng hiểu ra rằng Chu Minh Tu chẳng coi trọng đồ cô làm. Điều khiến cô bất ngờ hơn là người đầu tiên đặt làm vest từ cô lại chính là Chu Từ Yến.
Studio thiết kế của Tạ Đường chuyên về trang phục nữ. Vì mối quan hệ với Chu Minh Tu, cô cần tránh những nghi ngờ, nên chưa bao giờ tiếp nhận khách hàng nam. Cô vẽ bản thiết kế vest chỉ để thử mở rộng dịch vụ mới. Trùng hợp thay, Chu Từ Yến tìm đến và hai người họ còn làm chuyện quá đáng trong studio.
Tạ Đường từ nhỏ đã sống theo quy tắc, chưa bao giờ làm điều gì quá trớn. Nhưng sự xuất hiện của Chu Từ Yến khiến cô trở nên ngông cuồng và nổi loạn hơn.
Tiểu thư nhà họ Tạ bao nuôi em chồng của mình, nếu chuyện này lan ra ngoài, không biết sẽ chấn động đến mức nào.
Tạ Đường nhắm mắt, khẽ nhếch môi cười, chỉ nghĩ thôi đã thấy — kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!
Tạ Đường về đến nhà họ Tạ vào lúc 8 giờ tối. Vừa bước vào, không khí trong nhà nặng nề đến cực điểm, người giúp việc không ai dám phát ra tiếng động nào.
Tạ Đường lại chẳng bận tâm, cô không sợ Tạ Thành Uy. Cô tiện tay quăng túi sang một bên, cởϊ áσ khoác vứt lên sofa. Ngoại trừ dì Văn, không ai dám tiến đến dọn dẹp đồ cho đại tiểu thư. Một là sợ bị Tạ Thành Uy trách mắng, hai là sợ bị Lưu Thanh Thanh chơi xấu sau lưng.
Dì Văn là người nhà họ An, không thuộc phạm vi quản lý của nhà họ Tạ. Bà chỉ phục vụ riêng cho Tạ Đường, ngoài cô ra, không một ai trong nhà họ Tạ có thể sai khiến bà.
Dì Văn tiến lên, vừa thu dọn áo quần, vừa nói khẽ: “Hôm qua Tạ An Nhiên đến chỗ làm của Chu Minh Tu, đánh nhau với cô thư ký kia, hôm nay Tạ Thành Uy biết chuyện nên đổ lỗi lên đầu cô.”
Tạ Đường thu ánh mắt lại, hừ một tiếng: “Cha con tin chuyện đó sao?”
Dì Văn cúi đầu: “Xem tình hình thì là vậy.”
“Ừ.” Tạ Đường gật đầu, không mấy để tâm, dặn dò: “Con chưa ăn tối, dì Văn, chuẩn bị cho con chút đồ ăn, mang lên phòng nhé.”
Tạ Đường vừa định lên lầu thì chạm mặt với Tạ Thành Uy.
“Hôm qua lại không về nhà phải không?” Ông ta lườm Tạ Đường, khuôn mặt đầy vẻ bất mãn.
“Con đi làm việc.” Tạ Đường thản nhiên đáp.
Tạ Thành Uy hừ một tiếng, giọng điệu mỉa mai: “Ta thấy con chỉ lấy cớ đi làm việc để trốn tránh việc về nhà, đổ hết trách nhiệm lên đầu em gái con. Tạ Đường, con tính toán giỏi lắm, mấy năm nay học được không ít thủ đoạn từ nhà họ An nhỉ.”
Động tác lên lầu của Tạ Đường khựng lại, ánh mắt lãnh đạm lướt qua ông ta, đôi mắt tối sẫm, khóe môi lạnh lùng nhếch lên: “Con không hiểu ý của cha. Con đẩy trách nhiệm lên đầu Tạ An Nhiên là sao? Hay là cha muốn nói con học được thủ đoạn gì từ nhà họ An?”
Tạ Đường hỏi ngược lại bằng giọng điệu mỉa mai, từng từ rõ ràng. Tạ Thành Uy nhận ra mình đã lỡ lời, sắc mặt thoáng chốc tái đi.
Tạ Đường nhìn chằm chằm ông ta, sau đó bật cười, tiếp tục nói: “Con nghĩ cha đã quên mất gốc rễ rồi. Nhà họ Tạ có được địa vị như hôm nay là nhờ năm xưa cha cưới mẹ, dựa vào sự giúp đỡ của nhà họ An. Bây giờ thì sao, mẹ mất rồi, cha lại quay sang cắn ngược nhà họ An, mỉa mai nhà họ à?”
Tạ Đường ngầm ám chỉ cha mình là kẻ vô ơn, lòng lang dạ sói.
Tạ Thành Vi hét lên: “Tạ Đường!”
Ngay sau đó, ông ta quát lớn: “Con đừng lái sang chuyện khác, bây giờ ta đang nói đến chuyện của con!”
Ánh mắt Tạ Đường đầy khinh thường, rốt cuộc là ai đang trốn tránh đây.
Tạ An Nhiên biết bắt đúng thời cơ, thấy Tạ Thành Uy sắp phát điên thì vội vã từ trong phòng chạy ra, xuống cầu thang rồi quỳ sụp xuống.
“Tất cả là lỗi của con, cha đừng trách oan chị. Là lỗi của con, con không nên…”
Chưa kịp nói xong, Tạ Đường đã ngắt lời: “Đúng thế, là lỗi của em, đừng đổ lên đầu chị.”
Ánh mắt Tạ Đường lướt qua tấm thảm mềm dưới đầu gối của Tạ An Nhiên, cô không khỏi cười nhạt: “Em gái diễn trò cũng chẳng đến nơi đến chốn gì cả, còn phải chọn cái thảm mềm mà quỳ, như sợ làm đau cái thân yếu đuối của mình vậy.”
Cô quay đầu nhìn Tạ Thành Uy, “Cha à, em gái không thành tâm như vậy, phải phạt nặng mới được.”
Tạ Thành Vi trừng mắt nhìn cô: “Im miệng, để em con nói hết đã.”
Tạ Đường liếc mắt nhìn Tạ An Nhiên, cô ấy muốn nói thì cứ nói, nhưng cô không muốn nghe.
Tạ Đường xoay người định lên lầu, nhưng Tạ An Nhiên sao có thể bỏ lỡ cơ hội kéo cô xuống nước.
Cô ta đứng dậy, lao đến ôm chặt lấy chân Tạ Đường: “Chị ơi, chị đừng giận, em không hề nói xấu chị trước mặt cha.”
“Ta nghĩ An Nhiên cũng không cần phải che giấu cho nó, nó bảo con làm gì thì cứ thành thật khai ra đi.”
Tạ Thành Uy lại bày ra dáng vẻ công bằng tuyệt đối, trông có vẻ không thiên vị ai, nhưng thực chất hai cha con họ đã tính sẵn cách định tội cô rồi.
“Cha luôn miệng nói là con xúi giục Tạ An Nhiên, vậy con hỏi một câu.” Tạ Đường nhìn xuống Tạ An Nhiên đang ôm chặt lấy chân mình không buông, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu chị bảo em chết, em có đi chết không?”
“Tạ Đường!” Tạ Thành Uy lớn tiếng cảnh cáo.
Tạ Đường không thèm để ý đến ông, cô cúi người, thô bạo nắm lấy tóc của Tạ An Nhiên: “Tôi hỏi cô đấy, nếu tôi bảo cô chết, cô có đi chết không?”
-còn tiếp-