“Mày quan tâm làm gì.” Chu Từ Yến chỉnh trang lại quần áo rồi vội vã rời đi.
Có người tò mò hỏi Hạ Thư Lễ: “Chu thiếu đi đâu vậy?”
Hạ Thư Lễ bực bội trừng mắt: “Cậu quan tâm làm gì, chuyện riêng của Chu thiếu đừng hỏi nhiều. Nào, nào, đánh bài tiếp.”
Người bị mắng xoa xoa mũi, trong lòng thầm nhủ, rõ ràng vừa nãy chính cậu ta cũng hỏi mà.
...
Khi Chu Từ Yến đến studio đã là 9 giờ tối, dưới tầng trống trải, nhân viên đã tan ca, cửa không khóa, đèn vẫn sáng, ánh sáng kéo dài đến tận tầng hai.
Anh nhìn hộp đồ ăn khuya trong tay, không biết cô đã ăn tối chưa?
Chu Từ Yến bước lên lầu, hờ hững gõ cửa: “Chị dâu, anh tôi có ở trong không? Tôi vào nhé.”
Cửa mở ra, người phụ nữ bên trong lườm anh một cái sắc lẻm.
Chu Từ Yến cười khẩy, giơ hộp đồ ăn khuya lên, giọng điệu lấy lòng: “Tạ bảo bối, tôi mang đồ ăn khuya đến cho em đây.”
Tạ Đường liếc nhìn, giọng điệu ra lệnh như sai bảo người làm: “Để đó.”
Cô vừa nói xong đã quay lưng bước đi, dáng vẻ cao ngạo của cô khiến Chu Từ Yến khó chịu, anh ta nheo mắt lại, định bụng lát nữa sẽ “xử lý” cô.
Đặt đồ xuống, Chu Từ Yến tiến lại gần, tay anh ta không an phận đặt lên eo Tạ Đường, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô: “Tạ bảo bối, tôi nhớ em muốn chết.”
Tạ Đường khó chịu hất tay anh ra, ánh mắt lạnh lùng lướt qua. Người đàn ông này đúng là giỏi giả vờ, nói nhớ đến phát điên, vậy mà không thèm tìm cô, thậm chí một tin nhắn cũng không gửi.
Thôi, chỉ là trò chơi, cần gì để tâm.
“Bộ vest ở kia, thử xong thì mau đi đi.”
Chu Từ Yến cau mày, vừa đến đã đuổi anh đi, còn chưa kịp thân mật gì mà đã đòi đuổi. Cô thật sự giận rồi sao?
Anh không vội thử vest, việc dỗ dành phụ nữ quan trọng hơn.
Lúc này, Tạ Đường đang cầm bản vẽ xem, Chu Từ Yến bước lên hai bước, nhân lúc cô không để ý, kéo cô vào lòng: “Tạ bảo bối, đừng giận tôi nữa mà.”
L*иg ngực ấm áp của Chu Từ Yến dán chặt vào lưng Tạ Đường, khiến cô khẽ run rẩy.
“Tôi đến đây là để chuộc tội mà.” Anh ta nói nhỏ sát vào tai cô: “Lát nữa tôi sẽ phục vụ em chu đáo.”
Phải nói rằng, Chu Từ Yến rất có tài trong việc quyến rũ phụ nữ. Chỉ vài câu đã khiến Tạ Đường mềm nhũn cả chân.
“Lần trước không để ý đến em là lỗi của tôi. Lần sau em muốn, cứ nói thẳng, đừng có dùng nước vấy lên quần tôi để ám chỉ.”
Dần dà, tay anh di chuyển từ eo cô xuống dưới, lướt qua phần váy ôm sát.
Tạ Đường siết chặt chân, xấu hổ quay đầu lại trừng mắt nhìn anh.
Nhìn thấy nụ cười xấu xa trên môi anh, cô biết ngay là anh cố ý nói vậy.
“Chu Từ Yến, anh...”
Tạ Đường vừa mở miệng thì đã bị người đàn ông kia chặn lại. Không cần đoán cũng biết những lời tiếp theo của cô sẽ làm anh cụt hứng, nên anh thà ngăn cô lại để thưởng thức nụ hôn này còn hơn.
Anh nghiền nát đôi môi cô, quấy đảo khoang miệng cô, chiếm đoạt từng hơi thở, cho đến khi cô kiệt sức, mềm nhũn trong vòng tay anh.
“Yếu đuối quá, mới hôn có chút mà đã thế này.”
Anh ta vuốt ve mái tóc cô, giọng điệu cưng chiều. Đối với Tạ Đường, Chu Từ Yến thực sự đã dành đủ kiên nhẫn, dỗ dành, nhượng bộ cô. Từ trước đến giờ, anh ta chưa bao giờ nhượng bộ người phụ nữ nào như vậy. Lợi ích đều thuộc về cô, vậy mà cô vẫn chưa hài lòng.
Tạ Đường ngước mắt lên, giọng thở dốc đầy cảnh cáo: “Lần sau khi tôi chưa cho phép, anh không được...”
Chu Từ Yến xoa đầu cô một cái, đôi mắt cười cong lên, ngắt lời: "Biết rồi."
Nhưng sẽ không thay đổi đâu.
Tóc của Tạ Đường bị anh làm rối tung, cô bực bội đập tay anh: "Đừng có nghịch lung tung."
Chu Từ Yến buông tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm tựa lên vai cô, giọng bỗng trở nên ấm ức.
"Tạ bảo bối, em đúng là tuyệt tình thật đấy, bao lâu rồi không tìm tôi, không nhớ tôi sao?"
Tạ Đường khó chịu nhún vai, anh còn bày đặt tỏ vẻ đáng thương nữa.
Cô đưa tay đẩy khuôn mặt điển trai của Chu Từ Yến ra không thương tiếc, giọng lạnh lùng mỉa mai: "Không phải chơi bời vui vẻ lắm sao, còn có thời gian nhớ tôi à?"
Lời nói của Tạ Đường khiến Chu Từ Yến chợt tỉnh ngộ.
Cô giận anh là do anh không tìm trong thời gian qua sao? Không phải cô đã nói đừng đến tìm cô khi không có việc gì sao?
Cô đã quên những lời mình nói rồi à?
Chu Từ Yến khẽ cười, không biết rút từ đâu ra một sợi dây chuyền kim cương, cúi xuống, cẩn thận đeo lên cổ cho Tạ Đường.
Cảm giác lạnh lẽo của viên kim cương chạm vào cổ khiến Tạ Đường hơi rùng mình, cô đưa tay chạm vào viên kim cương một carat, đôi mắt lóe sáng.
Bên tai vang lên giọng nói của Chu Từ Yến: "Nếu tôi không đi đánh bài với bọn họ, làm sao có tiền mua quà cho Tạ bảo bối được?"
Tạ Đường ngắm nhìn viên kim cương, dù hơi nhỏ một chút, nhưng với địa vị của Chu Từ Yến trong nhà họ Chu, trong tay không có nhiều tiền, một viên kim cương như thế cũng đủ khiến anh ta xót xa rồi.
“Không phải đã chuyển tiền tháng này cho anh rồi sao, vẫn phải đi đánh bài à?”
Chu Từ Yến nhếch môi, hai tay chống lên bàn, người gần như dựa vào cô, nhìn viên kim cương nhỏ xíu, ánh mắt hơi tối lại.
May mà trên đường đến đây anh đi qua tiệm trang sức, không thì chẳng biết phải làm thế nào để dỗ dành cô.
Có thể món quà không quá đắt, nhưng ít nhất là có tâm ý.
Việc chiều lòng phụ nữ, Chu Từ Yến luôn có cách riêng của mình.
“Tôi vừa mua một chiếc xe, không nhiều lắm, khoảng 2,5 triệu, tiền Tạ bảo bối cho tôi đều được dùng vào việc chính cả.”
Tạ Đường chợt nhớ đến lần trước ở nhà họ Chu, khi đó Chu Minh Tu chế giễu anh mua một chiếc xe cũ, nhưng anh lại hãnh diện về nó.
Hóa ra là dùng tiền của cô để mua xe, chẳng trách, nếu Chu Minh Tu biết chuyện này, chắc sẽ tức chết.
Tạ Đường khẽ nhếch môi, đúng là tiêu xài phung phí thật.
Nếu không phải cô có một studio thiết kế, e rằng đã không thể nuôi nổi anh rồi.
Nhưng mà, cô sẽ không vì một sợi dây chuyền nhỏ bé mà dễ dàng nguôi giận. Cô khó chịu nhích người, tránh khỏi sự thân mật của anh: “Tránh xa tôi ra.”
Chu Từ Yến vẫn bám lấy cô dai dẳng: "Tôi đã đến ngay khi em gọi, vậy mà vẫn còn giận à?"
Hơi thở của anh phớt qua má cô, giọng nói dịu dàng giải thích: "Tôi không phải không muốn tìm e,, mà là vì bà nội nói rồi, nếu tôi còn dám đến tìm em nữa, sẽ đánh gãy chân tôi."
Vừa nói anh vừa tỏ vẻ khổ sở: "Tạ bảo bối, chính em đã nói không có việc gì thì đừng tìm em mà, ngày nào tôi cũng chăm chú nhìn vào điện thoại, chờ tin nhắn của em, sắp biến thành hòn vọng tẩu" rồi."
Người ta nói “hòn vọng phu”, còn anh lại nói “hòn vọng tẩu”, nhưng cũng hợp lý.
Cách dỗ dành của anh khiến Tạ Đường chẳng còn hơi sức để giận nữa, giọng cô dịu lại: "Đừng ôm tôi mãi, qua bên kia thử bộ vest đi, tôi còn phải chỉnh sửa nữa."
Chu Từ Yến nhận ra cô đã bớt giận, liền hôn nhẹ lên má cô hai cái: “Đi ngay đây.”
Tạ Đường đưa tay lên chà mạnh lên má, khó chịu ra mặt: “Chu Từ Yến, sau này đừng có hôn tôi nhiều như này nữa.”
Nước miếng của anh dính lên mặt cô, thật phiền.
Chu Từ Yến nhếch môi: “Khó chiều thật.”
Anh không vội đi thử đồ mà giống như thường lệ, anh dọn dẹp bàn làm việc của Tạ Đường, sau đó bày đồ ăn khuya lên, cuối cùng mới đi thử vest.
Nhìn cách anh chăm sóc chu đáo, trong lòng Tạ Đường bỗng dâng lên cảm giác ấm áp, số tiền bỏ ra cũng không uổng phí.
-còn tiếp-