Đêm Quyến Rũ

Chương 37: Cắn người

Chu Từ Yến cầm đũa, gắp một miếng thịt cá, nhặt xương cẩn thận rồi đẩy cho Tạ Đường.

"Ăn nhiều một chút."

Tạ Đường vừa gắp một miếng cá, chuẩn bị đưa vào miệng thì nghe thấy giọng nói lười biếng của anh: "Lát nữa tiếp tục."

Tiếp tục cái gì?

Có gì khác ngoài chuyện đó.

Mặt Tạ Đường ửng đỏ, đầu gối ngượng ngùng cọ nhẹ vào nhau, cắn môi, giọng nói mang chút thẹn thùng: "Không cần đâu."

"Không cần cái gì?"

Chu Từ Yến nhếch môi cười, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc, rõ ràng là biết mà còn hỏi.

Tạ Đường ăn miếng cá, không đáp lại anh.

Chu Từ Yến không đợi được câu trả lời của cô, thu mắt, khẽ cười: "Tôi chỉ muốn nói lát nữa tiếp tục ngủ, em nghĩ gì vậy?"

Tạ Đường nhận ra mình hiểu nhầm, mặt nóng bừng, lắp bắp nói: "Không nghĩ gì cả."

Chu Từ Yến đưa tay, ngón tay lướt qua má cô, vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa bên tai: "Vậy sao mặt em đỏ thế?"

Tạ Đường cảm thấy mặt mình càng nóng hơn, cúi đầu, không dám trả lời.

Quá xấu hổ.

Chu Từ Yến tiến lại gần, gần đến nỗi muốn dán sát tai cô, dễ dàng vạch trần suy nghĩ của cô, khiến cô không còn chỗ nào để trốn: "Tạ bảo bối, sao lúc nào em cũng nghĩ về chuyện đó thế..."

Anh cố ý dừng lại, hơi thở trầm ấm khiến tai cô nóng lên: "...chuyện đó thú vị đến vậy sao?"

"Nhưng nếu em muốn, tôi đều chiều theo em, chỉ sợ em chịu không nổi." Anh lyif lại, không chút biểu cảm, tiếp tục gắp đồ ăn cho Tạ Đường.

Tạ Đường quay đầu, ném miếng thức ăn anh gắp vào thùng rác, không giữ thể diện cho anh: "Ăn đi, bớt nói linh tinh lại."

Chu Từ Yến nheo mắt, cười khẽ.

Xem ra lần trước anh thật sự nhẹ tay, biết thế thì đã chẳng cần tiếc nuối.

Lần sau, dù Tạ Đường có cầu xin thế nào, anh cũng sẽ không mềm lòng nữa.

Tạ Đường ăn không nhiều, mỗi món chỉ ăn một ít là đã thấy no.

Buổi chiều làm việc quá mệt mỏi, cô chưa kịp hồi sức, mí mắt bắt đầu sụp xuống.

Cô che miệng, ngáp một cái rồi dặn: "Dọn dẹp xong rồi thì đi."

Chu Từ Yến nhìn cô ăn no, phủi tay không quan tâm, mặt trầm xuống.

Dường như cô lúc nào cũng vậy, chỉ lo cho bản thân, vừa thỏa mãn là lập tức trở mặt.

"Tạ Đường, em thì..."

Chu Từ Yến định nói một câu chọc cô, nhưng điện thoại trên bàn bỗng rung lên, cắt ngang lời anh.

Điện thoại của Tạ Đường sáng lên, trên màn hình hiện rõ ba chữ "Chu Minh Tu", không thể vờ như không thấy.

Ánh mắt Chu Từ Yến trở nên sâu thẳm, đồng thời im lặng, chờ xem Tạ Đường xử lý thế nào.

Tạ Đường khó chịu cau mày, nói với Chu Từ Yến bằng giọng bực tức: "Anh trai anh sao chưa chết nữa."

Chu Từ Yến lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào tên Chu Minh Tu, cười nhạt: "Ai mà biết, sao hắn còn chưa chết nhỉ?"

Tạ Đường cầm điện thoại, do dự vài giây, rồi nhận cuộc gọi trước mặt Chu Từ Yến.

"Tạ Đường, anh còn đang ốm mà sao em không đến thăm anh?" Đầu dây bên kia, Chu Minh Tu nói với giọng đầy oán trách.

Nghe rõ là bệnh của hắn ta đã nặng hơn, giọng mũi nghẹt lại.

Căn phòng ấy gió lùa tứ phía, độ ẩm cao, không khiến bệnh nặng hơn mới là lạ.

Nghe vậy, Tạ Đường cười nhạt: "Anh gọi cho tôi làm gì, cô thư ký của anh đâu?"

Chu Minh Tu rõ ràng không ngờ Tạ Đường lại dùng giọng điệu mỉa mai như vậy, nhất thời im lặng.

Sau nửa phút, hắn ta mới lên tiếng.

Chu Minh Tu thở dài: "Tạ Đường, em vẫn giận anh sao? Anh tưởng em tin anh rồi chứ."

Tạ Đường cười lạnh, hắn thật biết cách đổ lỗi.

Làm như cô mới là người vô lý vậy.

"Tôi tin anh cái gì? Tin rằng cái anh để ý đến là năng lực của cô sinh viên đó, chứ không phải cơ thể cô ta sao?"

Thái độ của Tạ Đường bỗng nhiên trở nên cứng rắn, không còn nhẫn nhịn như trước.

Chu Minh Tu cau mày: "Tạ Đường, anh không muốn cãi nhau với em."

"Ừ, vậy cúp máy đi."

Giọng của Tạ Đường trở nên bình tĩnh, không để hắn ta nói thêm gì đã cúp máy.

Chu Từ Yến chứng kiến toàn bộ, khẽ cười, an ủi: "Tạ bảo bối, đừng giận, tôi ở đây với em."

Anh đứng dậy, nhẹ nhàng ôm Tạ Đường vào lòng.

Tạ Đường bị cuộc điện thoại của Chu Minh Tu làm tâm trạng rối loạn, không còn hứng thú đối đáp với Chu Từ Yến.

Cô đẩy anh ra, lùi lại một bước, nhìn bàn ăn với thái độ xa cách: "Dọn dẹp xong rồi đi đi."

Nhìn cô cáu gắt với mình, Chu Từ Yến liền hiểu ra rằng Tạ Đường lại xem anh thành cái bao cát trút giận.

Đúng là không biết điều!

Chu Từ Yến liếʍ môi, đẩy Tạ Đường tựa vào mép bàn, giữ lấy eo cô, tách chân cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt chiếm hữu.

Không để cô kịp phản ứng, anh đã cúi xuống chiếm lấy đôi môi cô.

Hơi thở nóng bỏng của anh tràn vào khoang miệng, khiến cô không thể thốt ra lời nào, chỉ có thể mặc kệ anh làm loạn.

Nước bọt hòa lẫn vào nhau, Tạ Đường bám chặt vào cánh tay anh, dùng sức bóp chặt, nắm lấy thịt trên cánh tay anh cách một lớp áo vest.

Dường như Chu Từ Yến không cảm thấy đau, càng bắt nạt cô mạnh bạo hơn.

Nụ hôn sâu đến mức khiến nước mắt Tạ Đường tuôn trào, trông thật đáng thương.

Chu Từ Yến buông cô ra khi đã hoàn toàn thỏa mãn.

Anh định làm nhiều hơn thế, nhưng khi bóp vào phần thịt mềm trên eo cô, anh liền bỏ qua ý định đó.

Hôm nay như thế là đủ rồi.

Anh cúi đầu, nhìn đôi mắt đẫm lệ của Tạ Đường, đầu anh tựa vào đầu cô, giọng nói dịu dàng: "Em chỉ biết bắt nạt tôi thôi."

Tạ Đường đẩy mặt anh ra, tức giận trừng mắt, mắng: "Đồ khốn."

Rõ ràng là anh mới là người bắt nạt cô trước.

"Tạ Đường, sao em không thể đối xử tốt với tôi hơn một chút?"

Giọng Chu Từ Yến đầy bất lực nhưng cũng tràn đầy sự chiều chuộng.

Chỉ là một con mèo nhỏ hay khóc thôi mà, làm gì mà cứ tỏ ra hung dữ như hổ.

Chu Từ Yến đưa tay định lau nước mắt cho cô, nhưng trước khi anh kịp chạm vào...

Cô đã cắn tay anh, đau đớn lan tỏa, Chu Từ Yến hít một hơi.

Tạ Đường cắn rất mạnh, nhưng Chu Từ Yến không né tránh, để cô trút giận, vì anh biết nếu không làm thế, có lẽ cô sẽ còn nhớ đến chuyện này mà giận anh mãi.

Anh cúi nhìn, mỉm cười. Cô thật thích cắn người đấy?

Nói anh là đồ khốn, vậy cô là gì? Con mèo nhỏ của tên khốn à?

Đến khi Tạ Đường nếm thấy mùi máu, cô mới chịu buông ra.

Cô ngẩng đầu, thấy Chu Từ Yến không hề tỏ ra đau đớn, trong lòng càng thêm bực bội.

"Không đau à?" Cô ngạc nhiên, tại sao anh không có chút phản ứng nào thế?

"Đau chết đi được." Chu Từ Yến lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ vô cùng, nhưng rõ ràng là giả vờ.

Tạ Đường ngẩng cao đầu kiêu ngạo, quay đi: "Không tin." Rồi cô nói thêm: "Anh chẳng kêu đau gì cả."

Chu Từ Yến cúi xuống nhìn hai hàng dấu răng in rõ trên tay, vẫn còn chảy máu, đúng là cắn rất mạnh.

Đau thì đau thật, nhưng chút đau này chẳng đáng là gì.

Lúc trước, khi bị dao đâm, anh còn không rên một tiếng, giờ chỉ vì bị cô cắn mà anh phải kêu lên thì thật quá mất mặt.

"Sao? Em muốn nghe anh kêu lên à?" Anh lại bắt đầu trêu đùa, vẻ mặt đầy phóng đãng.

Tạ Đường ngoảnh mặt đi: "Ai thèm nghe anh kêu chứ."

"Nếu em thích nghe thì cứ nói thẳng, yêu cầu của Tạ bảo bối, anh đều đồng ý hết."

Chu Từ Yến lại tiến tới gần, ánh mắt tràn đầy sự âu yếm.

"Đều đồng ý hết à?" Tạ Đường hỏi lại.

Chu Từ Yến gật đầu: "Đều đồng ý."

Tạ Đường mỉm cười, và câu nói tiếp theo của cô khiến không khí lãng mạn mà anh cố gắng tạo dựng tan biến hoàn toàn...

-còn tiếp-