"Chu Từ Yến, anh dọn dẹp xong rồi cút đi." Tạ Đường ghé sát tai anh, giọng điệu gần như là ra lệnh.
Sự khó chịu trong lòng Chu Từ Yến vừa tan đi lại bùng lên trở lại.
"Không phải đồng ý hết sao?" Tạ Đường véo má Chu Từ Yến, động tác mang tính sỉ nhục: "Sao anh lại nhìn tôi với ánh mắt không phục như vậy?"
Giọng điệu như đang dạy dỗ một con chó, hoàn toàn khác với người phụ nữ vừa mới nũng nịu sau một cái hôn vừa xong.
Chu Từ Yến quay mặt đi, khẽ cười: "Tạ Đường, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến em phải khốn đốn."
Anh nhấn mạnh từ "khốn đốn" với ý tứ đầy ẩn ý.
Nói xong, Chu Từ Yến buông cô ra.
Tạ Đường vội vã cầm điện thoại lên, nhanh chóng chạy vào phòng nghỉ, thậm chí còn nhanh hơn cả thỏ.
"Chết nhát." Không phải vừa rồi còn rất kiêu ngạo sao?
Chu Từ Yến nhìn cánh cửa vừa đóng lại, cười khinh bỉ, rồi xoay người lại, miễn cưỡng dọn dẹp đồ ăn trên bàn...
Khi anh xuống tầng dưới, Hạ Thư Lễ đã ngồi trên ghế sofa, tự rót một ly nước, trước mặt còn để hai chùm chìa khóa giống hệt nhau.
Nhanh đấy, một lát cậu ta đã quay lại rồi.
Chu Từ Yến cầm chùm chìa khóa mới lên, xoay một vòng trong tay và hỏi: "Đã thử chưa?"
Hạ Thư Lễ uống xong ly nước, gật đầu: "Ừ, vừa nãy tao thử rồi, dùng được."
Chu Từ Yến nhớ đến bóng lưng vội vã bỏ chạy của Tạ Đường.
Thì ra là đã phạm lỗi.
Anh khẽ nhếch môi, trong mắt ánh lên một tia hiểu rõ.
Hạ Thư Lễ thắc mắc: "Tạ Đường nuôi mèo trong phòng làm việc sao?"
Chu Từ Yến mất kiên nhẫn: "Lắm chuyện thế? Uống xong chưa? Uống xong thì đi đi."
Hạ Thư Lễ cười nhạt, cũng không dám nhây thêm, uống vội vàng rồi kéo Chu Từ Yến đi.
Daniel vẫn đang đợi ở câu lạc bộ.
Chu Từ Yến gạt tay cậu ta ta ra, giọng điệu thờ ơ: "Chỉ là làm ăn thôi, không cần phải coi hắn như ông nội mà phục vụ như thế."
Ngồi lên xe, Chu Từ Yến nhắn tin cho Tạ Đường: "Tôi nói này, Tạ..."
Bên kia, Tạ Đường nắm chặt điện thoại, nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, mặt đỏ bừng. Cô cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy...
Chỉ vì một câu nói của anh, khiến cô không thể kiểm soát bản thân...
Chưa đầy vài giây, màn hình điện thoại lại lóe sáng.
Tạ Đường nhìn lướt qua:
[Chu Từ Yến: "Thì ra em thích nghe những lời như vậy."]
Tạ Đường tắt điện thoại, xấu hổ chui vào chăn. Thật là mất mặt!
——Trong xe, giọng của Hạ Thư Lễ kéo Chu Từ Yến trở lại thực tại.
“Chục triệu còn qua loa được, nhưng đây là thương vụ trị giá cả chục tỷ, nếu không coi hắn như ông nội thì coi ai là ông nội đây?"
Chu Từ Yến tắt điện thoại, đan chìa khóa mới vào móc khóa xe.
Anh nhắm mắt, cơ thể dựa ra sau một cách lười biếng: "Thứ mà hắn để tâm là hàng hóa và mô hình kinh doanh của chúng ta, không phải mấy thứ lễ nghi bề ngoài. Dù làm lễ tốt đến đâu, nếu hàng không đảm bảo chất lượng thì cũng vô ích. Đừng học Chu Minh Tu làm mấy trò phù phiếm."
"Mày nói đúng, nhưng Tiểu Yến à, cũng phải có chút lễ lạt, làm tốt phần bề nổi thì lần hợp tác sau sẽ dễ dàng hơn."
Hạ Thư Lễ cố gắng thuyết phục, không chỉ phải phục vụ vị "ông nội" kia, mà còn phải quan tâm đến "ông nội" bên cạnh, thực sự quá mệt mỏi cho cậu ta rồi.
"Mày muốn phục vụ thì cứ tự đi mà phục vụ, đừng kéo tao theo."
Thế là công sức thuyết phục của Hạ Thư Lễ trở thành công cốc. Nhìn vẻ mặt của Chu Từ Yến, cậu biết chắc rằng Chu Từ Yến không định đi.
Hạ Thư Lễ cau mày, cảm thấy nhức đầu vô cùng.
Một lát sau, cậu ta không chịu thua, thử đổi chủ đề khác, hy làm người ta vui lên, có lẽ sẽ đi.
"Mày và Tạ Đường hôm nay thế nào? Có phải rất sướиɠ không?"
Hôm nay cậu ta đến chỗ Tạ Đường, khi ra ngoài thì trông thỏa mãn vô cùng, nhắc đến chuyện này chắc chắn sẽ vui.
Hạ Thư Lễ liếc nhìn vào gương chiếu hậu, quan sát Chu Từ Yến đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chu Từ Yến chớp mắt, giọng nói vang lên: "Sướиɠ thì có sướиɠ…"
Hạ Thư Lễ nhíu mày, câu nói của Chu Từ Yến khiến người ta khó hiểu.
"Nhưng?"
Còn có thể có ý gì nữa, cơ thể thì sướиɠ nhưng tâm trạng không vui.
Tạ Đường lúc nào cũng có thể lật mặt ngay sau khi xong việc.
"Lo mà lái xe đi."
Anh lạnh lùng nói, khuôn mặt càng thêm khó chịu.
Hạ Thư Lễ sờ mũi, biết rằng mình đã nói hớ, đành phải nhượng bộ, tự mình đi đối phó với bên Daniel.
Người đàn ông đó thực sự khó đối phó, chỉ có Chu Từ Yến mới hợp khẩu vị của anh ta.
Hạ Thư Lễ đang phiền muộn, giọng nói của Chu Từ Yến lại vang lên: "Để Jessica đi cùng mày nhé?"
"Jessica?"
Hạ Thư Lễ ngạc nhiên nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn Chu Từ Yến.
Jessica là người phụ nữ mà Chu Từ Yến đưa về từ buổi đấu giá, là một mỹ nhân lai hiếm có, khuôn mặt tinh tế, làn da trắng mịn, dáng người quyến rũ.
Chỉ cần nhìn một cái đã đủ làm đàn ông xao xuyến mấy ngày.
Hạ Thư Lễ từng bóng gió với Chu Từ Yến vài lần, nhưng đều bị Chu Từ Yến thẳng thừng từ chối.
"Không phải mày muốn hối lộ sao, đưa cô ấy qua đó, giải quyết vấn đề khó khăn của mày luôn." Chu Từ Yến thả lỏng vai, vẻ mặt không mấy quan tâm.
"Mày nỡ sao?"
Hạ Thư Lễ luôn nghĩ Jessica là người mà Chu Từ Yến giữ lại cho lần đầu tiên, dù sao một mỹ nhân như thế bên cạnh, ai mà chịu được chứ.
Nhưng Chu Từ Yến lại là một kẻ lập dị, nhất định phải phá giới ở chỗ Tạ Đường.
Hạ Thư Lễ nghĩ, phá giới xong, chắc đến lượt Jessica rồi, không biết Chu Từ Yến đã lén thử chưa.
"Có gì mà không nỡ, chỉ là để cô ấy uống rượu chứ có làm gì đâu."
"Thế tao có thể..." Hạ Thư Lễ thử hỏi.
Chu Từ Yến nhướn mi, liếc cậu ta một cái, đe dọa: "Mày thử xem."
"A Yến, tao khuyên mày vài câu, mày đã có Tạ Đường rồi, Jessica chen vào giữa không hợp lý, để tao giúp mày xử lý, lúc nào mày muốn chơi thì chơi."
Hạ Thư Lễ tính toán như vậy.
"Bên cạnh tao có ai, liên quan gì đến cô ấy?"
Chu Từ Yến tỏ vẻ khó chịu, cô ấy chẳng phải vẫn đang mập mờ với Chu Minh Tu sao, dựa vào gì mà quản anh.
"Mày cũng cứng rắn đấy." Hạ Thư Lễ cười khẽ, định đưa Chu Từ Yến về trước, sau đó đi đón Jessica.
Nghĩ đến việc sắp được ở riêng với Jessica, máu trong người cậu ta sôi sục, không thể bình tĩnh nổi. Nhưng đáng tiếc là mỹ nhân như thế mà cậu chỉ có thể nhìn mà không được đυ.ng.
Thật sự là khó chịu.
……
Tối đó Tạ Đường không về nhà mà ở lại phòng làm việc suốt đêm.
Sau khi Chu Từ Yến đi, cô bỗng nhiên có cảm hứng sáng tạo. Thiết kế vốn đang vướng mắc bỗng chốc trở nên thông suốt. Chỉ mất hai tiếng, cô đã xác định được bản thiết kế.
Nhìn bộ vest đen trên bản thiết kế, cô liên tưởng đến hình ảnh Chu Từ Yến mặc nó, lạnh lùng mà kiêu ngạo, phóng đãng nhưng không mất đi vẻ quý phái.
Dù thế nào cũng không thể che giấu được sự ngạo mạn trên người anh.
Tạ Đường dùng đầu bút chấm nhẹ vào bức vẽ nhân vật hoạt hình nhỏ trên giấy, mặc bộ vest, đi giày da, gương mặt kiêu ngạo, giống y hệt Chu Từ Yến.
Chu Từ Yến, đúng là một tên hư hỏng.
-còn tiếp-