Đêm Quyến Rũ

Chương 36: Phục vụ

Tiểu Trương sờ vào chìa khóa trong túi theo bản năng, cẩn thận ngẩng đầu lên: "Chu tiên sinh có ý gì?"

Chu Từ Yến mất kiên nhẫn: "Đưa cho tôi."

Giả vờ trước mặt Tạ Đường đã đủ mệt mỏi rồi, trước mặt người khác, anh lười không muốn diễn nữa.

Tiểu Trương siết chặt túi: "Anh có thể đi lấy chỗ chị Đường, chị ấy..."

Chu Từ Yến bịa đại: "Cô ấy bảo tôi tìm cô lấy, cô thấy đấy, lúc này cô ấy không còn sức đưa chìa khóa cho tôi."

Tiểu Trương hiểu được ẩn ý trong lời nói của Chu Từ Yến, mặt đỏ lên, nghi ngờ hỏi: "Thật không?"

"Không tin thì cô lên mà hỏi."

Chu Từ Yến liếc nhìn về phía lầu trên.

Tiểu Trương lập tức chùn bước, cô không dám làm phiền chị Đường, nhất là khi chị ấy đang nghỉ ngơi hoặc sáng tạo.

Cô đành phải lấy chìa khóa từ trong túi ra, chưa kịp đưa thì đã bị Chu Từ Yến giật lấy.

Hành động của anh lúc này chẳng khác gì cướp giật.

"Được rồi, cô tan làm đi."

Chu Từ Yến lấy được chìa khóa liền đuổi người.

Tiểu Trương liếc nhìn bản vẽ mẫu còn dang dở phía sau, cau mày: "Tôi còn chưa..."

Chu Từ Yến lạnh lùng lườm cô: "Hay là cô muốn xin phép nhà thiết kế của cô?"

Tiểu Trương im bặt, không dám nói gì thêm, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời khỏi phòng làm việc.

Chu Từ Yến cầm chìa khóa xoay xoay, lấy điện thoại ra, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.

Đều gọi vào lúc anh và Tạ Đường đang dở việc,".

May mà để chế độ im lặng, nếu không chắc chắn sẽ khiến anh mất hứng.

Anh gọi lại.

Bên kia vang lên giọng gấp gáp của Hạ Thư Lễ, "Ông nội ơi, tao tìm máy cả nửa ngày rồi, mày ở đâu thế?"

"Tìm tao có chuyện gì?" Chu Từ Yến vừa xoay chìa khóa, vừa ngồi trên sofa, người dựa lưng thoải mái.

"Mày quên rồi à, hôm nay Daniel đến kiểm tra hàng, hắn ta đích danh muốn mày đi cùng."

Chu Từ Yến gõ chìa khóa lên bàn, hoàn toàn không để chuyện đó vào lòng: "Quên mất."

"Rốt cuộc mày làm gì mà quên?"

Động tác xoay chìa khóa của Chu Từ Yến chợt khựng lại, ánh mắt trầm xuống, mở miệng với ý tứ không rõ: "Có việc quan trọng hơn."

Hạ Thư Lễ không hiểu, "Có chuyện gì quan trọng hơn cả mười tỷ à?"

Chu Từ Yến thản nhiên đáp, "Vịt đã nấu chín rồi, chạy đâu được."

Hợp đồng đã ký xong, Daniel còn có thể lật lọng sao?

"Hàng xem xong chưa?" Chu Từ Yến lướt ngón tay qua đường viền chìa khóa.

"Xem rồi, hắn ta khá hài lòng." Giọng Hạ Thư Lễ thoải mái hơn nhiều.

"Nếu xong việc rồi, thì qua đây mang chút đồ ăn đến."

Chu Từ Yến gửi địa chỉ qua.

Khi thấy đó là studio của Tạ Đường, người bên kia lập tức hiểu ra, mắng một câu: "Chết tiệt."

Đây là chuyện quan trọng mà cậu ta nói à?

Chu Từ Yến theo phản xạ đưa điện thoại ra xa. Nhưng tiếng nói bên kia vẫn có thể nghe thấy.

"Chu Từ Yến, mày đúng là chó, vì việc kinh doanh của mày mà tao chạy đông chạy tây, còn mày thì ở đó ngủ với gái? Mày đúng là..."

Chu Từ Yến cúp máy, cuối cùng tai mới được yên tĩnh một chút.

Anh lắc lắc chìa khóa trong tay, nghĩ rằng cần phải làm một bản sao y hệt.

Anh cười nhạt, ánh mắt hướng về phía lầu trên, sau này phải thường xuyên ghé thăm nơi này mới được.

...

Hạ Thư Lễ tuy mắng chửi, nhưng vẫn không quên mang đồ ăn đến.

Khi tới nơi, cậu ta vẫn còn lẩm bẩm: "Chu Từ Yến, mày đúng là không ra gì, xem tao như nô ɭệ mà sai bảo thế à?"

Cậu ta đặt đồ xuống, tự rót cho mình một ly nước, chưa kịp uống thì Chu Từ Yến đã đưa cho cậu ta một chùm chìa khóa.

Hạ Thư Lễ cau mày, ngạc nhiên nhìn anh.

Chu Từ Yến trực tiếp ném chùm chìa khóa lên người cậu ta: "Đi đánh cho tao một bộ y hệt."

Hạ Thư Lễ nhặt chùm chìa khóa trên người mình, ngắm nghía một lúc, hừ lạnh: "Mày giỏi thật đấy, đến chuyện bỉ ổi này cũng làm được?"

Làm một bản sao chìa khóa y hệt chẳng phải là để tự do ra vào sao? Tiện tay làm chút chuyện xấu...

Chu Từ Yến nhìn chằm chằm cậu ta, ánh mắt trầm xuống: "Đứng ngẩn ra làm gì, không đi à?"

Hạ Thư Lễ lẩm bẩm: "Đến ly nước cũng không mời, mày có phải con người không?"

Chu Từ Yến giật lấy ly nước trong tay cậu ta: "Nhanh lên, đừng làm lỡ thời gian."

Nếu Tạ Đường tỉnh dậy, sẽ không làm được nữa.

"Được thôi!"

Hạ Thư Lễ vừa lẩm bẩm vừa đi, ai bảo anh ta là ông tổ của Hạ Thư Lễ chứ, dễ dàng có được món hời mười tỷ, cậu ta đành phải chiều theo thôi.

Hạ Thư Lễ đi rồi, Chu Từ Yến cầm đồ ăn đi lên lầu.

Tạ Đường vẫn đang ngủ, trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.

Khi anh đến, sự chú ý đều đặt vào Tạ Đường, nên không có thời gian tham quan kỹ lưỡng văn phòng của cô.

Không gian không lớn lắm, nhưng đầy đủ mọi thứ. Cách một cánh cửa là phòng thay đồ, bên trong treo toàn bộ quần áo thiết kế hoàn chỉnh.

Chiếc bàn khá to, trên đó rải rác các bản thiết kế.

Phía trước còn có vài tấm bảng vẽ dựng ở cạnh cửa sổ, kết hợp với rèm cửa màu vàng nhạt, tạo nên một không gian ấm cúng.

Nhưng bên trong lại có chút bừa bộn, giấy vẽ vứt khắp nơi, có tờ nhàu nhĩ, có tờ bị xé rách nát, thậm chí còn có tờ bị giẫm lên hai lần...

Chu Từ Yến liên tưởng đến dáng vẻ Tạ Đường vẽ thiết kế đầy cáu kỉnh, không khỏi bật cười, hẳn là rất đáng yêu.

Anh từ từ nhặt những bản phác thảo lên, đặt ngay ngắn trên bàn, rồi dọn dẹp những mẩu rác trên sàn.

Phòng làm việc của Tạ Đường được anh sắp xếp ngăn nắp, đến anh cũng phải cảm thán, vì một người phụ nữ mà đến cả việc nhà cũng biết làm, lại còn không chỉ làm một lần.

Dọn dẹp xong xuôi, từ phòng nghỉ truyền ra một tiếng động nhỏ.

Tạ Đường bước ra, tay xoa đầu, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vạt áo vừa qua đùi, trông thấp thoáng, mơ hồ thấy được mọi thứ nhưng cũng không thấy gì rõ ràng.

Nhìn thấy Chu Từ Yến, Tạ Đường rõ ràng ngẩn ra, sao anh ta vẫn còn ở đây?

"Không ngờ em lại thiết kế quần áo có phong cách lãng mạn thế này."

Chu Từ Yến quan sát bộ đồ cô mặc, ánh mắt trêu chọc, đầy phóng túng.

Chuyện xảy ra buổi chiều lướt nhanh qua đầu Tạ Đường, đôi chân cô hơi mềm nhũn, nếu không có cửa để dựa vào thì có lẽ đã đứng không vững.

Cô vội vàng kéo vạt áo để che đi chút cảnh xuân, tức giận lườm anh một cái, rồi quay người định vào trong thay đồ.

Chu Từ Yến nhìn ra ý định của cô, lập tức kéo cô vào lòng, ghé sát tai cô, thì thầm: "Xấu hổ gì chứ, có chỗ nào mà tôi chưa thấy đâu. Ăn cơm trước đã."

Tạ Đường còn định làm mình làm mẩy một chút, nhưng mùi thơm của thức ăn đã lan đến, cả buổi chiều vận động nhiều, cô thực sự thấy đói.

Thức ăn được đựng trong hộp giữ nhiệt, vẫn còn ấm, và toàn là những món mà Tạ Đường thích.

Chu Từ Yến tỉ mỉ mở từng hộp thức ăn ra.

Tạ Đường không kiềm chế nổi, lập tức cầm đũa lên. Mỗi khi anh mở nắp một hộp, cô lại gắp một miếng nếm thử.

Nhìn cô ăn uống thỏa mãn, Chu Từ Yến cũng cảm thấy hài lòng, không uổng công sức anh chuẩn bị.

Tạ Đường ăn một lúc, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao anh biết tôi thích mấy món này?"

Cô rất kén ăn, người bình thường khó mà làm vừa ý cô.

Ví dụ như Chu Minh Tu, hắn thường chọn nhầm món mà cô không thích, dù cô đã nhắc nhiều lần, nhưng lần sau vẫn y như vậy. Lúc đó, cô còn thích hắn, nên cứ nhường nhịn mãi.

Chu Từ Yến mở nắp hộp cơm cuối cùng, ánh mắt nhìn cô: "Người muốn biết thì kiểu gì cũng sẽ biết thôi."

Ngược lại, người không muốn biết, dù em có nói bao nhiêu lần, họ cũng sẽ chẳng bao giờ nhớ.

Tạ Đường cắn chặt đôi đũa, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.

Chu Từ Yến đẩy phần cơm đã mở nắp đến trước mặt cô, sau đó ngồi xuống cạnh cô.

-còn tiếp-