Lầm Tưởng Trưởng Công Chúa Là Thiếp Nên Đưa Về Nuôi Dưỡng Ở Bên Ngoài

Chương 15

Nữ tử trong căn phòng kia, dù dung mạo thế nào thì cũng chỉ là một mỹ nhân mặt mũi xinh đẹp, còn chưa thể nhìn kỹ được.

Nhìn công tử trẻ tuổi trước mặt, rõ ràng là người mới, lại còn có tiền, nhìn thoáng qua cũng thấy giống một kẻ khờ khạo dễ lừa gạt.

Ngón tay Ôn Chước Cẩn siết chặt con dao găm đến nỗi khớp tay trắng bệch.

Những lời nói kia khiến Ôn Chước Cẩn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Con người bị coi rẻ như cỏ rác, người đáng thương trong thiên hạ chẳng biết là bao nhiêu.

Huống hồ, nàng làm gì có nhiều bạc đến thế.

"Không cần đâu, ta muốn về nhã gian!" Ôn Chước Cẩn quay người rời đi.

Nữ nhân phía sau hừ nhẹ một tiếng, rồi đóng cửa phòng lại, nhanh chóng đi theo Ôn Chước Cẩn vào nhã gian.

Ôn Chước Cẩn bước vào nhã gian, liếc nhìn bày biện trong phòng, có một chiếc lò hương không mấy tinh xảo, bên cạnh là một chậu than.

Nàng tiến tới, lấy ra một viên hương hoàn đặt lên cạnh chậu than.

Viên hương hoàn được làm nóng, nhanh chóng tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Tâm trạng rối bời của Ôn Chước Cẩn thoáng chốc dịu đi đôi chút.

"Trời ơi, đây là loại hương gì mà thơm thế?" Nữ nhân vừa bước vào hỏi.

"Xin hỏi tỷ tỷ tên gọi là gì?" Ôn Chước Cẩn hỏi với giọng rất lịch sự.

"Công tử cứ gọi ta là Loan Nương." Nữ nhân kia thấy Ôn Chước Cẩn lễ độ, lại thêm vài phần hảo cảm.

"Loan Nương tỷ tỷ có thích mùi hương này không?" Ôn Chước Cẩn hỏi.

"Tất nhiên là thích rồi. Loại hương này, ta chưa từng thấy trong quan thương, công tử mua từ đạo quán Thiên Huyền Cung sao?" Loan Nương cúi xuống ngửi mùi hương từ chậu than.

Nghe Loan Nương nói vậy, lòng Ôn Chước Cẩn khẽ động.

Thiên Huyền Cung đúng là có bán nhiều loại hương liệu, từ hương thẻ đến hương hoàn, giá cả rất cao, thậm chí cao hơn cả quan thương.

Vào Thiên Huyền Cung cũng cần phải có thân phận, những người có thể mua hương ở đó đều là giàu sang quyền quý.

"Loan Nương tỷ tỷ thật tinh mắt. Nếu tỷ thích, viên hương này ta tặng cho tỷ. Viên hương chưa được đốt, để trong túi hương cả chục ngày mùi hương cũng sẽ không bị phai, nếu đặt bên cạnh chậu than thì có thể dùng ba bốn ngày, còn nếu đốt lên, thì hương sẽ rất đậm, đủ dùng trong một ngày." Ôn Chước Cẩn từ tốn nói, giọng nàng cố ý đè thấp như tiếng của một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi chưa trưởng thành.

"Thật sự tặng cho ta sao? Để ta tìm cho công tử một vị thanh quan đã được dạy dỗ kỹ càng, mười bốn, mười lăm tuổi, dịu dàng lại có tài nghệ." Loan Nương nhìn Ôn Chước Cẩn, đôi mắt sáng lên.

"Không cần đâu. Dạo này ta không đủ bạc, vì trước đó đã chi nhiều bạc để mua hương liệu, giờ lại muốn mua thêm vài món khác nhưng gia đình không cho bạc, nên ta định bán lại mấy viên hương này. Nếu tỷ có thể giúp ta tìm người mua, ta sẽ vô cùng cảm kích. Viên hương hoàn này ta mua một viên hai trăm lượng, nếu bán cho người mà tỷ giới thiệu, chỉ lấy một viên một trăm lượng, tỷ thấy thế nào?" Ôn Chước Cẩn nói, thấy Loan Nương có kiến thức về hương liệu, nàng lập tức vào thẳng vấn đề.

Nghe Ôn Chước Cẩn nói vậy, Loan Nương bắt đầu đoán về thân phận của nàng, hẳn là một tiểu công tử xuất thân từ nhà quan lại, phóng khoáng tiêu tiền không tiếc tay.

"Hóa ra là bán hương sao." Loan Nương cảm thán nhìn Ôn Chước Cẩn.

"Mỗi viên bán ra, ta sẽ biếu tỷ một lượng bạc để tạ ơn." Ôn Chước Cẩn tiếp lời.

"Việc tốt thế này, có gì mà không đồng ý. Công tử có những loại hương nào?" Loan Nương hỏi.

"Viên hương này là hương an thần, giúp giảm đau đầu, dễ ngủ. Còn có hương mai trừ hàn trị phong hàn, và hương nhài làm đẹp dưỡng nhan, giúp thư giãn tinh thần..." Ôn Chước Cẩn giới thiệu những viên hương mình mang theo.

"Toàn là những loại hương tốt, nhưng có lẽ công tử không biết, ở đây, loại hương được ưa chuộng nhất là hương kí©ɧ ŧìиɧ. Công tử có loại đó không? Loại đó có bao nhiêu, chúng ta cần bấy nhiêu." Loan Nương cười nói.

"Ta... không có loại hương đó." Ôn Chước Cẩn sững lại.

"Bây giờ, những người có tiền mua hương của công tử còn chưa thức dậy đâu. Hay là công tử gọi một vị cô nương, uống chút rượu chờ đợi nha?" Loan Nương cười nói.

"Để khi khác ta đến." Ôn Chước Cẩn nghe Loan Nương nói vậy, lập tức đứng dậy, không muốn ở lại lâu thêm.

Tập tục sinh hoạt ở nơi này, nàng lần đầu tiên mới nghe nói đến.

Loan Nương còn trêu đùa, muốn giữ nàng lại, nhưng Ôn Chước Cẩn vội vàng rời đi.

Ra khỏi Tiêu Hương Quán, mặt Ôn Chước Cẩn vẫn còn có chút nóng.

Thở ra một hơi dài, Ôn Chước Cẩn bước nhanh rời khỏi Tiêu Hương Quán.

Rời xa mùi hương từ Tiêu Hương Quán, nhưng trong đầu nàng vẫn hiện lên nửa gương mặt mà nàng thoáng nhìn thấy, trái tim như bị thứ gì đó siết chặt.

Người như vậy, yếu đuối mong manh như đóa hoa, lại phải ở đó chịu đựng nhục nhã...

Nếu có bạc, nếu cữu cữu bình an vô sự...