Lầm Tưởng Trưởng Công Chúa Là Thiếp Nên Đưa Về Nuôi Dưỡng Ở Bên Ngoài

Chương 14

Đã mấy ngày trôi qua, hương này vẫn còn lưu lại, không hổ là hương liệu thượng phẩm.

Đến nơi như thế này, Ôn Chước Cẩn cũng không mong tìm được nguồn gốc của mùi hương kia, trước mắt nàng chỉ muốn bán được hợp hương của mình đã.

Ban ngày, Tiêu Hương Quán không nhộn nhịp như ban đêm, không khí có phần ảm đạm, nhưng tiếng khóc, tiếng mắng chửi vẫn vang lên không ngừng.

“Công tử đừng để ý đến những âm thanh đó, gần đây giáo phường ty quá nhiều người, những người bị đưa tới đây đều là người mới, còn bỡ ngỡ, cả ngày chỉ biết khóc lóc kêu than mà thôi.” nữ nhân vừa dẫn Ôn Chước Cẩn vào trong vừa giải thích.

Ôn Chước Cẩn cau mày, những tin tức Võ Nguyên Hành mang đến chỉ là một câu nói.

Nhưng khi tận tai nghe thấy những âm thanh bi thảm này, Ôn Chước Cẩn mới thấm thía được sự nghiêm trọng của tình hình này.

Chỉ một lời từ kẻ quyền quý, hậu quả người thường khó lòng gánh vác nổi.

Khi nữ nhân kia dẫn Ôn Chước Cẩn lên lầu, bất chợt vang lên một tiếng hét thảm, rồi theo sau là tiếng va chạm mạnh, cánh cửa của một căn phòng bị bay ra.

Ôn Chước Cẩn theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy một người hầu nhỏ che cổ đầy máu, lăn lộn từ trong phòng ra ngoài. Đồng thời, mùi hương Phấn Diện Tu nhàn nhạt trước đó bây giờ trở nên rõ ràng hơn một chút.

Ở căn phòng cách đó không xa, cánh cửa vẫn mở toang, rèm lụa bay phấp phới, thấp thoáng có thể thấy bóng dáng một nữ tử xõa tóc ngồi bên trong, dáng ngồi vô cùng thanh tao, thân hình mảnh khảnh, một đoạn ống tay áo dính máu lộ ra ngoài, cảnh tượng ghê rợn vô cùng.

Tim Ôn Chước Cẩn bất giác đập mạnh.

Trong giấc mơ mấy ngày trước, hình bóng mơ hồ không rõ mặt của người con gái trong mơ bất chợt trùng khớp với nữ tử trước mắt!

"Chậc, cái tên không biết điều này, người mới tới tính tình thật dữ dằn, vậy mà vẫn cứ muốn dây vào!" Nữ nhân theo sau Ôn Chước Cẩn chửi rủa một câu.

"Công tử, ngài cứ ngồi ở nhã gian này trước, ta đi rồi sẽ quay lại ngay." Nữ nhân quay đầu nói với Ôn Chước Cẩn, chỉ tay về phía một căn phòng, rồi vội vã rời đi.

Ôn Chước Cẩn vô thức bước theo sau, chỉ thấy căn phòng đó khá kín đáo, ánh sáng lờ mờ.

Nữ nhân không bận tâm đến người bị thương đang cần tìm thầy thuốc, mà chỉ bước vào trong phòng.

"Chỉ là người đưa cơm thôi, ngươi lại làm hắn bị thương như vậy, cơm canh cũng hất đổ hết. Ngươi nói xem, ngươi làm thế để làm gì? Đã đến bước đường này thì nên nghĩ thoáng ra một chút. Tuổi tác đã lớn, vốn chẳng còn mấy năm tươi đẹp nữa, không biết tận dụng nhan sắc để kiếm chút bạc, còn đòi sống như thiếu nữ đôi mươi sao? Giữ gìn trinh tiết có đáng giá gì, sống sót mới là quan trọng. Nếu còn cứng đầu như vậy, rồi ngươi sẽ phải chịu khổ thôi." Nữ nhân vừa bước vào phòng vừa nói.

Người phụ nữ trong phòng không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ tay lên, rồi quay đầu như đang nhìn về phía những người mới đến.

Đôi bàn tay trắng muốt nhuốm máu, nắm chặt một chiếc trâm gãy vẫn còn đang nhỏ máu, khiến nữ nhân kia phải lùi lại vài bước.

Màn lụa nhẹ nhàng lay động, Ôn Chước Cẩn thấy rõ đôi mắt của nữ tử trong phòng.

Đó là một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi hếch lên, vùng quanh mắt ửng đỏ như hoa đào đang nở rộ. Ánh mắt trong veo như một hồ nước, sóng nước lăn tăn, tròng mắt đen như viên mã não chìm dưới hồ, tựa hồ nước quá đong đầy mà tràn ra ngoài, khiến vài giọt rơi xuống khóe mắt, lấp lánh như ngọc minh châu dưới ánh sáng mờ ảo.

Đôi mắt ấy vừa thuần khiết, vừa đau thương, lại mong manh, nhưng cũng như hồ yêu, mang theo sự mê hoặc khó tả.

Tim Ôn Chước Cẩn đập thình thịch, dường như có một góc nào đó trong lòng nàng vừa được mở ra.

"Tiểu công tử, ngài thích kiểu này sao? Tiếc là, nàng ta là người mới, chưa được dạy dỗ đàng hoàng. Trước kia là phu nhân nhà quyền quý, thiên kim tiểu thư, giờ bị đẩy vào cảnh ngộ này nên còn ngang ngạnh mấy ngày. Nếu công tử có hứng thú, có thể chờ thêm vài ngày." Giọng điệu ngọt ngào của nữ nhân kia vang lên, đồng thời nàng ta nhẹ nhàng chạm vào vai Ôn Chước Cẩn.

Ôn Chước Cẩn giật mình tỉnh lại, nhận ra bản thân vừa thất thần, lậo tức hắng giọng.

Nàng vào đây là để bán hợp hương, kiếm tiền cứu cữu cữu, sao lại để một nữ nhân khiến mình mất tập trung thế này?

Nàng đâu phải là những "khách quan" tìm thú vui ở chốn này.

Nữ nhân đi theo Ôn Chước Cẩn nhìn nàng một lượt nữa.

Bộ trang phục nàng mặc không chỉ làm từ gấm lụa thượng hạng, mà chỉ riêng chiếc thắt lưng khảm vàng nạm ngọc ở eo cũng đã đủ nói lên giá trị liên thành của nó.

"Nếu công tử không đợi được, không ngại phiền, ngài có thể chuộc người về, tự mình dạy dỗ, chắc chắn sẽ rất thú vị. Phu nhân quý tộc như thế này thật sự rất hiếm có. Vị này chính là một trong những người tốt nhất, vì thế mới bị nhốt riêng ở đây. Công tử cũng biết, tình hình thành Vân Kinh gần đây rối ren, không ít phu nhân và tiểu thư quyền quý đã bị đẩy vào hàng tiện tịch. Vị này, chưa được dạy dỗ đàng hoàng, chỉ cần hai ngàn lượng bạc là có thể chuộc về, đây đúng là thời điểm tốt để mua." Nữ nhân cười quyến rũ, tiếp tục nói.