Vương bà tử không còn tâm trí để tức giận nữa, nghe được tin này, bà ta vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt nhìn Chu Vân Lan cũng có chút thương cảm, không nhịn được mà vỗ vai Chu Vân Lan, an ủi: “Lão muội tử à, không ngờ con cái nhà muội lại hư hỏng như vậy.”
“Đây là muốn hại chết muội sao? Thảo nào muội tức giận như vậy.”
“Nếu rơi vào tay ta, loại tử tôn bất hiếu này đã bị ta đánh chết từ lâu rồi.”
“Trước đây còn nghe nói ba nhi tử nhà muội đều hiếu thảo, ai ngờ sự thật lại là như vậy.”
Chu Vân Lan đã đạt được mục đích, không định nói thêm gì nữa.
Sau khi tạm biệt Vương bà tử, nàng vui vẻ trở về nhà.
Sau khi tung tin này ra, quả nhiên, không lâu sau, toàn bộ thôn dân Thượng Hà đều biết chuyện này.
Đối với sự thay đổi của Chu Vân Lan, mỗi người đều có suy đoán riêng, căn bản không cần nàng phải chủ động giải thích gì.
Chu Vân Lan vừa về đến nhà, đã nghe thấy tiếng kêu la oai oái.
Không phải là Cố lão nhị đang kêu sao, lúc này đang bảo Cố Trần Thị bôi thuốc giúp gã đây mà.
Chu Vân Lan thong thả bước vào sân, động tác bôi thuốc của Cố Trần thị run rẩy, khiến Cố lão nhị lại đau đến mức hét lên.
Cố Lý thị ở bên cạnh cười nhạo một tiếng, miệng thầm mắng “xứng đáng”, rồi bưng cỏ khô ra sân sau chuẩn bị cho gà con.
Chu Vân Lan tiến đến bên cửa sổ nhà Cố lão nhị, khiến gã dù có đau đớn cũng không dám hét lớn. Còn Cố Trần thị thì nín thở nhìn nàng.
“Nương, người tìm con có chuyện gì không?” Cố lão nhị vừa ôm eo vừa tức giận mắng Cố Trần Thị.
Sắc mặt Cố Trần thị thay đổi, dù không vui nhưng nàng ta vẫn kiên nhẫn đỡ gã dậy.
Chu Vân Lan đứng nhìn cuộc sống của đôi vợ chồng như kẻ thù không chớp mắt, nàng nói: “Lão Nhị, tuy ta đã giúp ngươi trả nợ, nhưng ngươi cũng phải trả lại cho ta ba mươi lượng bạc.”
Cố lão nhị trợn to mắt, ngạc nhiên kêu lên: “Nương à, tại sao con lại phải trả bạc cho nương chứ?”
“Hôm qua con thắng được nhiều bạc như thế, là do cái sòng bạc chết tiệt kia không chịu đưa tiền cho con.”
“Nương rõ ràng mạnh như thế, không giúp con thì thôi, lại còn đứng nhìn con bị đâm một dao. Giờ con về nhà dưỡng thương, không biết phải tốn thêm bao nhiêu bạc nữa.”
“Nương, không phải người thật sự muốn hại con chết đấy chứ?” Giờ đây trong đầu Cố lão nhị chỉ toàn nghĩ đến hơn ba trăm lượng bạc bị mất.
Gã hối hận, nghĩ rằng đáng lẽ không nên vì bị Trịnh Hoa kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà lao vào cờ bạc. Nếu lúc đó gã ngừng lại rời đi thì giờ đã có thể sống an nhàn sung sướиɠ rồi.
Chu Vân Lan nhìn biểu cảm của gã liền hiểu ngay gã đang nghĩ gì. Không ngờ đã bị đâm một nhát rồi mà vẫn còn mơ tưởng viển vong.
Chu Vân Lan vuốt cằm như đang suy nghĩ điều gì: Có lẽ là một nhát dao chưa đủ sâu! Một nhát không đủ thì chắc chắn trăm nhát sẽ đủ!
“Ngươi nghĩ chỉ cần không gặp quản sự là có thể lấy bạc đi sao?” Chu Vân Lan cười lớn chế giễu gã: “Ngươi trốn ở trong nhà, họ tìm lúc nào chẳng được.”
“Ta thấy ngươi vẫn chưa học được bài học. Nhưng nếu ngươi thích cờ bạc như thế, sao không gọi đám huynh đệ đến nhà chơi vài ván cho vui?”
“Nương, người nói cái gì? Người ủng hộ con bài bạc ư?” Cố lão nhị từ trạng thái chán nản lập tức trở nên phấn chấn. Thật sự không ngờ Chu Vân Lan lại ủng hộ gã tiếp tục đánh bạc.