Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Chương 29: Dung túng nhị đệ đánh bạc

Nhưng nghĩ lại, có lẽ do tài nghệ cờ bạc của mình quá cao siêu, khiến nương phải khâm phục, chỉ là ngoài miệng bà ấy không thừa nhận mà thôi.

Cố lão nhị càng nghĩ càng đắc ý. Gã không nhận ra Cố Trần thị đứng bên cạnh, tay run lên từng đợt.

Chu Vân Lan không bỏ qua sự tồn tại của Cố Trần thị, liền hỏi: “Không phải ngươi quen biết đám huynh đệ cờ bạc của Cố lão nhị sao? Giờ đi gọi bọn họ đến đây.”

“Đúng rồi, nhớ gọi cả Hồ Vinh đến. Nói là ta cho Lão Nhị tiền vốn, mời hắn đến đánh bạc. Chỉ cần thắng là có thể mang tiền về bất cứ lúc nào.”

Cố Trần thị theo bản năng nhìn về phía Cố lão nhị.

Cố lão nhị không kiên nhẫn trừng nàng ta: “Còn không đi nhanh!”

Cố Trần thị đi ra khỏi cổng, trong đầu đầy thắc mắc. Nàng ta hoàn toàn không hiểu nương đang nghĩ gì. Dù nàng ta nghe lời tướng công nhưng cũng không muốn hắn ném hết tài sản vào sòng bạc.

Nàng ta cứ nghĩ rằng nương sẽ dạy dỗ tướng công, nhưng không ngờ dù tướng công đã bị thương thì thói quen cờ bạc vẫn không thay đổi.

Cố Trần thị tức giận cắn răng. Dù tức giận như thế nào thì nàng ta vẫn phải đi làm việc được giao.

Chẳng bao lâu sau, Cố Trần thị mang ba người bạn thường đánh bạc với Cố lão nhị trở về.

Trước khi họ quay lại, Cố Lý thị và Chu Vân Lan đã cãi nhau một trận.

“Nương, sao nương có thể dung túng nhị đệ đánh bạc như vậy? Nếu nương cứ như thế thì con sẽ giận thật đấy!” Ngực Cố Lý thị phập phồng, không giữ nổi bình tĩnh.

Chu Vân Lan vẫn rất bình tĩnh, ngước mắt nhìn nàng ta một cái, nói: “Ngươi kích động như vậy làm gì? Có phải xài bạc của ngươi đâu mà lo.”

Cố Lý Thị nghẹn lời.

Chu Vân Lan hứng thú giơ tay lên ra hiệu, cười tủm tỉm nói: “Ta chỉ đang giúp lão nhị chữa bệnh mà thôi.”

“Ngươi cứ yên tâm mà nhìn. Nếu sau khi trị xong mà Cố lão nhị vẫn đi đánh bạc thì là do ta không có bản lĩnh.”

“Nếu ta không có bản lĩnh thì ta cũng chẳng quản được ngươi. Đến lúc đó ngươi có thể náo loạn muốn phân gia.”

Nghe vậy, mắt Cố Lý thị lập tức sáng rực lên. Nàng ta không còn bận tâm đến việc Chu Vân Lan đang tính toán điều gì.

Trong đầu nàng ta giờ chỉ nghĩ rằng, dù Cố lão nhị có phạm sai lầm thì cũng không liên quan đến mình. Cố lão nhị sống ra sao thì nàng ta cũng chẳng quan tâm.

Dù trong lòng Cố Lý thị thấy phản ứng của nương rất kỳ lạ… Làm gì có người mẹ nào lại vui mừng khi con trai mình đánh bạc chứ!

Rõ ràng nương có vấn đề rồi.

Cố Lý thị bước đi phấn khởi, quay trở lại sân sau để chăm sóc đàn gà.

Đúng lúc này, Cố Trần thị dẫn đám Hồ Vinh đến.

Hồ Vinh bước vào sân Cố gia, ánh mắt lướt qua đánh giá bốn gian phòng tốt nhất, trong mắt thoáng hiện lên một tia ghen ghét.

Nghe thấy tiếng rên đau đớn của Cố lão nhị, gã ta vội vàng bước tới, trên mặt tỏ vẻ lo lắng, vỗ nhẹ vai Cố lão nhị: “Lão nhị, sao ngươi lại thành ra thế này? Ta đã bảo ngươi đừng đánh bạc nữa nhưng ngươi lại không nghe. Hiện tại thì tốt rồi, thậm chí còn bị thương thế này!” Hồ Vinh tỏ ra lo lắng quan tâm cho Cố lão nhị như thật.

Nhưng Chu Vân Lan thì không dễ dàng bị gã ta lừa như vậy. Nàng dùng một tay nâng một chiếc bàn gỗ vào giữa sân, theo sau là Cố Trần thị đặt ghế xuống.

Chu Vân Lan không chút do dự đóng sầm cửa cổng lại.