Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Chương 27: Nhà Cố lão tam phát tài rồi à

Vương bà tử nói ra một con số.

Chu Vân Lan lập tức đưa hơn hai trăm đồng tiền mà không hề chớp mắt.

“Ồ, nhà Cố lão tam phát tài rồi à.” Vương bà tử tò mò hỏi.

Bà ta vừa nói vừa đánh giá nàng: "Ta nghe nói muội còn cho thuê ruộng nhà mình, chẳng lẽ sau này không làm ruộng nữa sao?”

Chu Vân Lan bất đắc dĩ nhún vai: "Đám tiểu tử thối nhà ta đều không muốn làm ruộng, được, vậy thì đổi việc khác làm, chẳng lẽ người sống còn bị nướ© ŧıểυ bức chết hay sao?”

Mặt Cố Lý Thị tối sầm, nàng ta cảm thấy lời này của Chu Vân Lan là nói cho mình nghe, cũng nhận ra, dường như dù không có nam nhân nhà mình, bà bà vẫn có thể sống rất tốt.

Nhận thức được bản thân không quan trọng đến vậy, nàng ta có thể vui vẻ mới là lạ.

Vương bà tử lập tức hiểu ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Chu Vân Lan, quả nhiên tò mò.

Bà ta mỉm cười với vẻ quan tâm, hỏi: “Vân Lan à, nhà muội xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Lý Thị đứng bên cạnh mặt mày tái mét, nàng ta kéo Chu Vân Lan, sợ nàng lại nói ra điều gì động trời làm hủy hoại thanh danh của mình.

Chu Vân Lan lại hất tay nàng ta ra, cảm thấy Cố Lý Thị vẫn chưa nhận thức được tình cảnh của mình.

Nàng cố ý liếc nhìn nàng ta, nói: “Ngươi về đi, đừng để gà con chết, ta nói chuyện với Vương tỷ tỷ một lát rồi về.”

Trái tim Cố Lý Thị như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, sao nàng ta dám để Chu Vân Lan ở lại đây, chẳng phải là muốn phá hoại thanh danh của nàng ta sao?

Nhưng nàng ta có sốt ruột cũng vô dụng, dù sao Chu Vân Lan cũng sẽ không nghe lời nàng ta.

Chu Vân Lan không định cho nàng ta cơ hội nữa, nàng đuổi thẳng Cố Lý Thị về nhà, còn mình thì đứng nói chuyện với Vương bà tử.

Vương bà tử hạ giọng hỏi: “Nhà muội thật sự đã xảy ra chuyện rồi à?”

Chu Vân Lan nhún vai: "Còn không phải là nhi tức hiếu thảo, muốn leo lên đầu làm chủ nhà sao?”

Vương bà tử kinh ngạc há hốc mồm: "Nhà muội thật sự để nó làm à?”

“Đương nhiên là không, nói đùa gì chứ, ta còn chưa chết đâu.” Tuy trong mắt Chu Vân Lan có ý cười, nhưng ánh mắt nhìn Vương bà tử lại lạnh lùng, không dễ chọc vào.

“Vương tỷ tỷ, ta nói chuyện riêng này cho tỷ biết là muốn nhờ tỷ giúp một việc.”

Vương bà tử nghe xong, lập tức hứng thú: "Việc gì vậy?”

Chu Vân Lan gõ nhẹ ngón tay lên cánh tay: "Sau này nếu ba nhi tử nhi tức nhà ta làm chuyện gì sai trái thì phiền tỷ nói với ta một tiếng.”

Chẳng phải ba phu thê kia thích giả vờ làm người tốt sao, vậy nàng sẽ xé rách mặt nạ của bọn họ, còn chuyện người ngoài cười nhạo ư, hừ, người ngoài không cười nhạo thì nàng có thể sống tốt hơn sao?

Chỉ cần nàng đủ tệ thì người khác sẽ không dám bắt nạt nàng.

“Ai.” Vương bà tử cười gượng gạo, dù sao ai cũng biết bà ta là người lắm mồm trong làng, cho nên mới biết được một số tin tức.

Bà ta tưởng Chu Vân Lan đang cố ý mỉa mai mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Chu Vân Lan đã tự mình nói tiếp: "Thật ra mọi người đều không biết, lần này ta đang quyết tâm dạy dỗ bọn họ, lão nhị nhà ta lại thua mất ba mươi lượng bạc ở sòng bạc kia kìa.”

“Nhiều bạc như vậy, nhà ta phải thương gân động cốt, nếu không quản nữa, chắc cái nhà này cũng sụp đổ mất, mong Vương tỷ tỷ thông cảm cho.”