Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Chương 26: Nương, sao người lại đạp con?

Cố Lý Thị vô thức nói: "Làm sao Vân Trinh có thể là Thương Trọng Vĩnh được, nó nhất định sẽ luôn thông minh."

Chu Vân Lan nghe câu này, đột nhiên cảm thấy nói lý lẽ với kẻ tệ hại là một sai lầm.

Nàng giơ chân đạp thẳng vào mông của Cố Lý Thị.

“Á!” Cố Lý Thị ngã lăn ra đất, đau đến kêu thét lên.

“Nương, sao người lại đạp con?” Cố Lý Thị ngơ ngác, ánh mắt không phục.

Chu Vân Lan thản nhiên liếc nhìn nàng ta: "Ngươi còn có thể mặt dày mày dạn ép Vân Trinh làm thần đồng, tại sao ta lại không thể thích đạp ngươi thì đạp chứ?”

“Ngươi ép Vân Trinh thì ngươi vui, còn ta đạp ngươi, ta cũng rất vui đấy.” Nếu trên tay Chu Vân Lan có điếu thuốc, chắc chắn nàng sẽ ung dung rít một hơi, vẻ mặt đó khó ưa bao nhiêu thì đáng ăn đòn bây nhiêu.

Cố Lý Thị suy sụp, cảm thấy Chu Vân Lan cố tình gây sự.

“Nương, chuyện này sao có thể giống nhau được?”

“Con là vì muốn tốt cho Vân Trinh, con là nương của nó, chẳng lẽ con còn hại nó hay sao?”

“Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ta là nương của ngươi, chẳng lẽ ta còn hại ngươi hay sao?” Chu Vân Lan đáp trả.

Cố Lý Thị tức đến mức ngực phập phồng, mặt mày tái mét.

Chu Vân Lan mỉm cười nhìn nàng ta, tâm trạng vô cùng sảng khoái, quả nhiên nhìn người khác khó chịu thì nàng lại thấy thoải mái.

“Dù sao ta cũng nói rõ ở đây, nếu ngươi ép buộc Vân Trinh thì ta cũng ép buộc ngươi.”

Nói xong Chu Vân Lan xoay người đi về phía trước, đi được hai bước, thấy Cố Lý Thị không theo kịp, nàng quay đầu lại nhìn, nhướng mày hỏi: “Không muốn đi mua gà con về nuôi nữa à?”

Cố Lý Thị tức giận ngồi bệt xuống đất, hậm hực nói: “Mông con đau, đi không nổi.”

Chu Vân Lan nhướng mày: "Vậy thì vừa hay, ta vốn định nói ta bỏ bạc ra mua gà con về, nếu ngươi không muốn, vậy thì quên đi, đến lúc đó ngươi tự đi mua rồi tự bỏ bạc ra.”

Vừa nghe đến chữ "bạc", Cố Lý Thị lập tức tỉnh táo, cả người bật dậy, chạy hai ba bước đến trước mặt Chu Vân Lan, nịnh nọt: “Ai nói con không mua, bây giờ con sẽ đi mua ngay, nương, người lời nói không được nuốt lời đâu đấy.”

“Lời ta nói đương nhiên sẽ không nuốt lại, ta không phải người không có nhân phẩm như ngươi.” Chu Vân Lan mỉa mai.

Mặt Cố Lý Thị méo xệch, đương nhiên trong lòng nàng ta cực kỳ khó chịu, vì muốn lợi dụng Chu Vân Lan, nàng ta siết chặt tay, tự thuyết phục bản thân phải nhịn.

Hơn nữa dù nàng ta có mở miệng mắng lại, ngược lại sẽ bị Chu Vân Lan làm cho tức chết.

Nàng ta hậm hực đi theo sau Chu Vân Lan.

Đến nhà Vương bà tử trong thôn vừa ấp được hơn trăm con gà con, Cố Lý Thị lập tức đòi mua ba mươi con.

Vương bà tử có chút ngạc nhiên hỏi: “Các người muốn nhiều vậy sao?”

Cố Lý Thị nâng niu đặt ba mươi con gà con vào trong giỏ tre.

Nàng ta cố ý nói lớn: “Nương, đây là người cho con chọn, người không được nuốt lời đâu đấy.”

Chu Vân Lan cười thầm trong lòng, hối hận cái gì? Hối hận sau này Cố Lý Thị phải giúp nàng nuôi nhiều gà như vậy sao?

Hay là hối hận sau này nàng có trứng gà ăn không hết?

Đừng nói ba mươi con gà này, dù là ba trăm con, nàng cũng có thể mua về mà không chớp mắt.

“Ta đã hứa là ngươi mua bao nhiêu thì sẽ mua bấy nhiêu.” Chu Vân Lan bình tĩnh đáp, nhân tiện hỏi Vương bà tử tổng cộng hết bao nhiêu đồng tiền.