Cố Uông Thị đột nhiên nhận ra, có lẽ là do bà ta nghe lời Cố Dương Thị nói mà cho rằng Chu Vân Lan là người ngay cả nhi tức cũng ngược đãi, chắc chắn sẽ không nỡ lòng nào cho tôn tử đi học.
"Ha ha, không có, ta chỉ lo muội không biết sẽ tốn kém bao nhiêu, đến lúc đó lại hối hận giữa chừng, cũng không tốt cho bọn trẻ, lại còn lãng phí tiền nữa." Cố Uông Thị cười gượng gạo.
Đương nhiên Chu Vân Lan cũng biết tại sao bà ta lại có thái độ này, lúc này nàng cũng không lo lắng, chủ động lấy tiền học và lễ vật bái sư đã chuẩn bị sẵn ra.
Cố Uông Thị thấy nàng nghiêm túc như vậy.
Trong lòng kinh ngạc, càng cảm thấy chuyện của ngũ phòng Cố gia không giống như lời đồn đại bên ngoài, bà ta tò mò, lập tức đi gọi Cố phu tử đang nghỉ ngơi sau khi dạy học sinh ở phòng bên cạnh sang đây.
Cố phu tử nghe nói Chu Vân Lan đưa hai đứa trẻ đến khai tâm, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, đương nhiên ông ta cũng sẽ không từ chối việc làm ăn, bèn thu nhận hai đứa trẻ.
Theo đúng quy củ, sau khi làm lễ bái sư, Cố phu tử lập tức dẫn hai đứa trẻ sang lớp học bên cạnh.
"Tẩu tử, vậy phiền tẩu giúp ta trông nom hai đứa nhỏ, đừng để ai bắt nạt chúng, nếu chúng gây chuyện gì, cứ việc báo cho ta biết." Chu Vân Lan mỉm cười, nhét vào tay Cố Uông Thị hơn mười quả trứng, vừa lễ phép vừa chu đáo, lại còn rất hào phóng.
Cố Uông Thị có chút ngạc nhiên, bà ta vô thức muốn từ chối, nhưng vẫn bị Chu Vân Lan thuyết phục, bà ta nhận lấy, nghĩ bụng, để dành cho Cố Vân Trinh và Cố Khởi hai đứa nhỏ ăn riêng, cũng không tính là bà ta lợi dụng, nhưng trong lòng bà ta rất phân vân, rốt cuộc là Chu Vân Lan đang giả vờ hào phóng, hay là nhi tức Cố Dương Thị của nàng đang nói dối đây?
Bà ta do dự một lúc, cũng không hỏi Chu Vân Lan, dù sao quan hệ của hai người cũng không thân thiết lắm, nếu bà ta hỏi ra chuyện gì đó riêng tư, chẳng phải bà ta sẽ bị cuốn vào sao?
Cố Uông Thị lập tức từ bỏ ý định hóng chuyện, bà ta không thích những chuyện này.
Chu Vân Lan bế Cố Đông Mạch, phía sau là Cố Lý Thị, vẻ mặt Cố Lý Thị vô cùng phấn khích, thấy người quen là muốn nói nhi tử nhà mình đi học.
"Im miệng." Chu Vân Lan trừng mắt nhìn nàng ta: "Ngươi tuyên truyền rầm rộ như vậy, nếu hai đứa trẻ thi không tốt, mọi người sẽ cười nhạo chúng, ngược lại, nếu chúng thi tốt, mọi người sẽ chỉ cho rằng đó là điều đương nhiên."
"Vân Trinh và Tiểu Khởi thông minh như vậy, sao có thể thi không tốt được." Cố Lý Thị bĩu môi.
"Đồ ngu, ta hỏi ngươi." Chu Vân Lan cảm thấy không dạy dỗ nàng ta là không được, nàng nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh nhạt, Cố Lý Thị lập tức cứng người, không dám nhúc nhích.
"Một thần đồng bẩm sinh thi đậu tú tài, mọi người đều cho là lẽ đương nhiên, nếu người đó không thi đậu, tất cả mọi người sẽ nói người đó là Thương Trọng Vĩnh(*), còn nếu một học sinh có thành tích bình thường thi đậu tú tài, mọi người sẽ chúc mừng người đó, nếu người đó không thi đậu tú tài, mọi người cũng sẽ không thấy lạ, sẽ không ngày ngày cười nhạo người đó, thế cho nên, ngươi muốn nhi tử của ngươi bị người ta cười nhạo hay là an ổn thi cử, từng bước tiến lên hả?"
(*)Thương Trọng Vĩnh (伤仲永): trong câu này có thể hiểu là những người có tài năng nhưng không phát triển được.