“Câm miệng.” Chu Vân Lan điểm nhẹ vào trán, dễ dàng đẩy gã ra xa: “Còn nói thêm câu nào nữa, ta đá chết ngươi.”
Cố lão nhị vừa tức vừa sợ, cuối cùng chỉ có thể im lặng, nuốt sự bực tức vào trong.
Chỉ trong chốc lát, Chu Vân Lan đã đặt vài lần cược, dù mỗi lần chỉ là mấy đồng bạc nhưng lần nào cũng thắng.
Cố lão nhị càng xem càng cảm thấy như mơ, cho rằng chắc chắn nương của mình đang gặp vận may, cái này gọi là “tay mới được bảo hộ”. Gã nhớ lại lúc mới bắt đầu đánh bạc, cũng từng thắng được một hai lượng bạc.
Lần này, Chu Vân Lan không chỉ đặt mười đồng tiền nữa, mà lấy hẳn một lượng bạc, rồi gọi: “Tiểu.”
Người lắc xúc xắc phía trước có chút sửng sốt, sau khi mọi người đã đặt cược xong, hắn ta mở bát xúc xắc ra, đúng là tiểu thật.
“Trời ơi, bà ấy thật lợi hại, lại thắng rồi!”
Chu Vân Lan lần này đã thắng được khá nhiều. Đến lần thứ hai, khi xúc xắc vừa kết thúc, nàng vẫn kiên định chọn tiểu.
Những người khác nghĩ nàng chỉ gặp may nên không ai theo cược cùng.
Kết quả mở bát, vẫn là tiểu.
Đến lần thứ ba, sau khi Chu Vân Lan đặt vài lượng bạc và tiếp tục thắng, đám dân cờ bạc xung quanh nhận ra nàng không phải người bình thường, liền bắt đầu cược theo nàng.
Lần này, hầu như nhà cái phải trả hết tiền.
Tuy nhiên, Chu Vân Lan không muốn đám dân cờ bạc này đi theo mình để kiếm lợi và cũng không muốn đắc tội với sòng bạc.
Sòng bạc có phải là nguồn gốc của tội ác? Không hẳn. Ngay cả khi không có sòng bạc, đám cờ bạc này vẫn sẽ tìm cách đánh bạc bằng nhiều phương thức khác. Chính họ mới là nguồn gốc của vấn đề.
Vậy thì tại sao nàng phải giúp đỡ họ?
Chu Vân Lan quay người rời khỏi bàn chơi.
Nhà cái vốn đang căng thẳng, thấy nàng rời đi cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lén lút cho người đi báo với quản sự.
Chu Vân Lan cứ tiếp tục chuyển từ bàn này sang bàn khác, dùng mười văn tiền để thắng lại ba mươi lượng bạc mà Cố lão nhị đã nợ trước đó.
Cố lão nhị ở bên cạnh càng xem càng phấn khích, mặt đỏ lên: “Nương, sao mà nương giỏi quá vậy. Trời ơi, nương dạy con đi. Nếu con giỏi như nương thì con có thể thắng vài trăm lượng bạc. Đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ ăn sung mặc sướиɠ, nương chỉ việc ngồi hưởng phúc, làm lão thái quân, được người hầu hạ!”
“Nương có chịu không.” Cố lão nhị tưởng dỗ Chu Vân Lan.
Không ngờ Chu Vân Lan lại xem gã như một tên ngốc.
Nếu thật sự có chuyện dễ dàng như vậy thì chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra ở sòng bạc!
“Được thôi, ta sẽ giúp ngươi kiếm tiền.” Chu Vân Lan nhìn ánh mắt điên cuồng của gã, định bụng cho gã ngã một cú thật đau để tỉnh ngộ.
Cố lão nhị không nhận ra điều khác lạ, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao thắng bạc nhanh chóng để đổi đời.
Bây giờ gã đã mất hết lý trí.
Chu Vân Lan cười như không cười, dẫn gã đến sòng bạc, đứng bên cạnh chỉ dẫn.
"Đại..."
"Tiểu..."
"Đại..."
"Chín điểm..."
"Mười hai điểm..."
Cứ như vậy, chẳng mấy chốc, Cố lão nhị đã thắng được hơn hai trăm lượng bạc. Gã tham lam, mỗi lần đều đặt hết tiền cược, tiền vốn đã nhiều, đương nhiên cũng thắng được nhiều. Lúc này, gã ôm bạc, cười man dại: "A a a, ta lại thắng được hơn hai trăm lượng bạc, ta đã nói ta là đổ thần giáng thế, ta nhất định sẽ gỡ lại được mà!"
"Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi."
Gã chỉ mải mê đắc ý.