“Vâng.” Ba đứa trẻ, kể cả Cố Đông Mạch lập tức thu ánh mắt lại, ngoan ngoãn ăn cơm. Nói trẻ con rất thông minh đúng là không sai, đến cả đứa bé nghịch ngợm như Cố Khởi cũng không dám làm trái lời Chu Vân Lan.
Cuối bữa ăn, đúng như dự đoán, Cố Khởi không ăn hết phần thịt kho tàu. Chu Vân Lan liền gọi tiểu nhị đóng gói mang về, đồng thời quay sang nhìn Cố Khởi: “Như đã nói trước khi ăn, ăn không hết thì đừng gọi nhiều. Giờ cháu đã sai rồi, mất quyền gọi món lần sau. Có phục hay không?”
“Phục…” Cố Khởi tỏ ra đáng thương, định nịnh nọt để qua chuyện.
Chu Vân Lan chẳng thèm để ý, trả tiền, mang theo thức ăn thừa, rồi bế Cố Đông Mạch ra ngoài.
Cố Vân Trinh vội đuổi theo.
Cố Khởi níu lấy chân nàng, mếu máo: “Nãi nãi, cháu biết sai rồi. Cháu không nên gọi quá nhiều thịt mà không ăn hết. Lần sau cháu sẽ không phạm nữa, bà tha lỗi cho cháu đi.”
Cả người Cố lão nhị đau nhức, đang bực tức thì lại nghe thấy cuộc nói chuyện của Cố Khởi và Chu Vân Lan, cơn giận của gã lập tức bùng lên. Gã đau đớn như vậy mà nương và thằng nhóc con của anh cả lại chỉ quan tâm đến việc gọi quá nhiều thịt và ăn không hết!
Điều này càng làm gã thấy thảm hại hơn, càng oán hận nương của mình.
“Nương, sao người có thể nhẫn tâm như vậy? Con là con trai của người mà! Nương dẫn chúng nó đi ăn ngon, không cho con ăn còn đuổi con ra ngoài. Con có còn là con của người nữa không? Làm gì có người mẹ nào đối xử với con mình như vậy!” Cố lão nhị giận dữ nói, trong giọng đều là oán trách.
Chu Vân Lan cười như không cười nhìn gã: “Ngươi đến sòng bạc đánh bạc, nợ ba mươi lượng bạc, bây giờ còn nói ta không đối xử tốt với ngươi? Chính vì ta quá tốt với ngươi nên ngươi mới dám làm chuyện này. Đứng dậy, đi theo ta đến sòng bạc, bằng không ta sẽ đánh chết ngươi!” Chu Vân Lan giơ tay lên, khuôn mặt đầy hung ác, hoàn toàn không có vẻ gì là đùa.
Cố lão nhị giật mình, nghe đến hai chữ “sòng bạc” liền nuốt nước bọt, lắc đầu nói: “Con không đi. Trừ khi nương cho con tiền vốn!”
Chu Vân Lan liền đá thẳng vào mông gã. Dù thịt dày nhưng cú đá cũng không phải nhẹ.
Cố lão nhị đau đến mức kêu như heo bị chọc tiết: “A a a, đau quá!” Vừa kêu gã vừa lảo đảo đứng dậy, muốn chạy thoát.
Chu Vân Lan lại tung thêm một cú đá: “Ngươi có đi hay không?”
Cố lão nhị muốn tránh nhưng chẳng kịp, mặt đỏ bừng, vừa khóc vừa nói: “Con đi, con đi! Thế này còn không đi sao!”
Trong đầu gã đang nghĩ đến việc mình bị sòng bạc truy nợ, bây giờ nương lại tự dẫn gã đến, hừm, có lẽ lần này sòng bạc sẽ đòi tiền từ nương. Nghĩ đến cảnh này, Cố lão nhị thấy vui vẻ hẳn, thậm chí còn mong được thấy nương của mình xấu mặt.
Chu Vân Lan nhanh chóng dẫn gã đến trước cửa sòng bạc.
Nàng không dẫn bọn nhỏ vào, mà gửi cả ba sang nhà Hoàng bà tử, một người bạn tốt của nàng. Đồng thời cũng để bọn nhỏ nghỉ ngơi một chút.
Chu Vân Lan dẫn Cố lão nhị đi vào sòng bạc.
Cố lão nhị nhìn quanh, tìm kiếm xem quản sự sòng bạc ở đâu.
Không ngờ, Chu Vân Lan không thèm để ý, đi thẳng đến bàn chơi xúc xắc, rồi bắt đầu tham gia đánh bạc.
Cố lão nhị không thể tin nổi, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên và bối rối. Gã hạ giọng giận dữ mắng: “Nương. Nương đang làm cái gì thế? Với kỹ năng của nương thì chỉ đang ném tiền qua cửa sổ mà thôi. Nương đưa tiền cho con đi, con đảm bảo sẽ thắng lại hết số tiền đã thua, còn có thể kiếm thêm nữa.”