Hồ Vinh mắt tinh, vừa liếc một cái liền thấy Chu Vân Lan ngồi trong đại sảnh tửu lầu, liền vội vàng kéo tay áo Cố lão nhị: “Này này, lão nhị, ngươi nhìn xem, có phải nương của ngươi không?”
“Sao nương của ta có thể vào tửu lầu, ăn một bữa cơm ở đó đều phải trên trăm văn…” Nhưng ngay khi nhìn thấy Chu Vân Lan, gã đột nhiên im lặng, há hốc miệng, rồi hét lên: “Sao có thể là nương ta? Bà ấy chịu bỏ tiền đi vào ở tửu lầu ăn riêng?”
“Ngươi thấy chưa, lúc trước ngươi còn không tin, rõ ràng tiền của Hách Cẩu Tử đã bị nương ngươi lấy lại rồi. Ngươi phải chịu trách nhiệm, đi đòi lại đi! Nếu không, sau này ai dám đánh bạc với ngươi nữa?” Hồ Vinh chế giễu kích động gã: “Ta thấy ngươi quá mềm yếu, nương ngươi đã ngoài ba mươi rồi, còn ngươi là thanh niên hai mươi mấy tuổi, sao lại thua bà ta? Cứ trực tiếp đòi lại tiền, có gì đâu mà sợ. Lấy lại tiền thì ngươi có thể cùng huynh đệ tiếp tục chơi vài ván nữa.”
“Hơn nữa, chẳng phải ngươi nói vận may gần đây rất tốt sao? Có thêm chút vốn, chắc chắn sẽ thắng lại. Ngươi thực sự muốn bỏ qua cơ hội tốt này sao?”
Cố lão nhị bị khích động, ngay lập tức trở nên quyết liệt: “Không, chết cũng không buông tay. Ta sẽ đi tìm bà ấy lấy lại tiền! Ngươi nói đúng, bà ấy còn phải dựa vào chúng ta chăm lo tuổi già, ta muốn tiêu ít tiền thì có sao?” Cố lão nhị lập tức lấy hết can đảm, bất chấp xấu hổ chạy thẳng vào tửu lầu.
Vốn dĩ gã đã chẳng ra gì, lại thêm bộ quần áo rách rưới và hôi hám. Gã còn bị tửu lầu liệt vào danh sách đen nên vừa bước tới cửa đã bị tiểu nhị chặn lại.
Kết quả là Cố lão nhị liền la lối om sòm: “Nương! Con thấy nương rồi, đừng trốn nữa! Mau cho con vào! Nương của ta ở trong đó, tên tiểu nhị đừng có mắt chó coi thường người khác!”
Nghe gã nói vậy, tiểu nhị có hơi do dự. Nhìn bộ quần áo nhăn nheo và vẻ ngoài của gã, ban đầu tiểu nhị nghĩ đây là một tên ăn mày đến gây rối, không ngờ lại là người thân của khách.
Trong lúc tiểu nhị còn chần chừ, Cố lão nhị đã nhanh chóng xông vào.
“Nương, nương dám vào tửu lầu ăn uống ngon lành mà không gọi con. Con xin nương chút tiền cũng không cho. Có phải nương muốn nhìn con của mình chết đói không?”
Chu Vân Lan thấy bàn tay bẩn thỉu của gã vươn ra định lấy món ăn.
Chu Vân Lan trực tiếp đứng dậy, vận động vài cái, rồi tiến tới nắm lấy cổ tay của gã.
“A!” Cố lão nhị kêu lên thảm thiết.
Chu Vân Lan kéo gã đến cửa sau của tửu lầu, đá mạnh một cái, khiến gã lăn ra ngoài.
“Bang!”
Mọi người trong tửu lầu tận mắt chứng kiến cảnh này, đều trố mắt kinh ngạc.
Thậm chí còn có người vỗ tay tán thưởng: “Tốt, thân thủ tốt lắm.”
Cố lão nhị: “?”
Chu Vân Lan chắp tay nói: “Cảm ơn các vị, dạy dỗ nhi tử một chút thôi.”
Chu Vân Lan nhìn xuống Cố lão nhị từ trên cao, nói: “Chơi bời đến mức dám đến trước mặt ta? Ngồi yên ở đây, lát nữa ta sẽ quay lại xử lý ngươi sau.”
Nói xong, nàng quay lại bàn ăn và tiếp tục dùng bữa.
Cố lão nhị theo bản năng muốn bò dậy, nhìn quanh phát hiện Hồ Vinh đã chạy mất từ lâu. Gã vừa động một chút thì cảm giác cơn đau lan tỏa khắp cơ thể, không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm đó mà rêи ɾỉ.
Chu Vân Lan thấy ba đứa nhỏ cứ nhìn ra bên ngoài, liền gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ăn cơm đi.”