Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Chương 11: Giúp lý không giúp thân

Hoắc thợ mộc vẫn còn hơi tức giận, ông ấy tự cho rằng mình không bạc đãi học trò, vậy mà Cố lão tam lại nói những lời như vậy ở bên ngoài. Ai mà chẳng cảm thấy khó chịu.

“Ta đã biết, bình rượu này bà mang về đi. Ta cũng không dám uống, dù sao ta cũng chẳng giúp gì được nhiều. Chỉ mong sau này hắn đừng nói bậy về ta nữa là được.” Hoắc thợ mộc trầm giọng nói.

Chu Vân Lan vẫn kiên trì đưa bình rượu cho Hoắc thợ mộc, nói: “Hoắc lão ca, là tiểu bối nhà ta làm sai, nhưng chúng ta là chỗ thân thiết, không thể vì chuyện này mà sứt mẻ được. Đừng vì những đứa trẻ không hiểu chuyện mà tức giận, gần đây ta cũng đang chỉnh đốn chúng, đảm bảo sẽ khiến ông nguôi giận.”

“Xem lời bà nói kìa.” Hoắc thợ mộc nghe vậy dở khóc dở cười: “Bà còn có thể vì người ngoài như ta mà bỏ qua thể diện của con mình sao.”

“Hoắc lão ca, ông nói vậy là không đúng rồi. Con cái không có phẩm hạnh tốt, làm sao có thể tiếp tục dung túng chúng?” Chu Vân Lan thể hiện sự nghiêm khắc: “Ta là người giúp lý không giúp thân.”

“Thôi được, bà đã nói vậy, nếu ta còn so đo nữa thì hóa ra ta hẹp hòi. Rượu này ta nhận, sau này bà tới mua đồ, ta sẽ tính rẻ cho.” Tâm trạng của Hoắc thợ mộc khá hơn nhiều.

Chu Vân Lan cười tủm tỉm rời đi, khi ra cửa, nàng tình cờ đi ngang qua quầy bán kẹo hồ lô. Cố Khởi đứng nhìn chăm chăm vào xiên kẹo, mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng, thậm chí còn cho ngón tay vào miệng mυ'ŧ liếʍ.

Nàng bước tới, kéo ngón tay của cậu bé ra, nói: “Cố Khởi, cháu muốn đau bụng sao? Sao lại đưa tay dơ bẩn cho vào miệng như vậy.”

“Lại đây, nãi nãi dẫn các ngươi đi tửu lầu ăn. Nhưng nhớ là trước khi ăn phải rửa tay thật sạch. Ai không rửa tay, lần sau đừng mong được ăn thịt.”

Cố Khởi lập tức vui vẻ: “Nãi nãi, cháu sẽ rửa tay, cháu nghe lời mà. Bà đừng không cho cháu ăn thịt.”

Chu Vân Lan dẫn ba đứa trẻ vào tửu lầu, gọi tiểu nhị mang nước để rửa tay. Sau khi xong xuôi, nàng từ tốn gọi một đĩa rau xào, món mà nàng ưa thích.

Nàng quay đầu nói với ba anh em Cố Vân Trinh: “Mỗi người gọi một món nhưng nhớ phải ăn hết, không thì lần sau sẽ mất quyền gọi món.”

“Nãi nãi, cháu không cần gọi, để đệ đệ muội muội gọi thôi ạ.” Cố Vân Trinh theo bản năng nói.

Chu Vân Lan khoanh tay trước ngực, liếc nhìn hắn: “Hả? Cháu không trân trọng bản thân mình thì làm sao người khác sẽ tôn trọng cháu? Có rất nhiều cách yêu thương đệ đệ muội muội, nhưng cách hy sinh bản thân là cách ngu ngốc nhất.”

Cố Vân Trinh mở miệng rồi lại ngậm miệng, trông có vẻ bối rối lúng túng.

“Gọi món ăn.” Chu Vân Lan thúc giục hắn.

Cố Vân Trinh cẩn thận gọi một dĩa thịt, là món mà ngày thường hắn thích, chắc chắn đệ đệ muội muội sẽ không chán ghét.

Cố Khởi thì không ngần ngại, trực tiếp chọn ngay một đĩa thịt kho tàu, phần ăn nhiều đến mức có lẽ cả nhà ăn cũng không hết.

Đến lượt Cố Đông Mạch, vì còn nhỏ nên nàng ấy không hiểu gì, chỉ đòi một phần đường.

Chu Vân Lan gọi cho nàng ấy một phần nước đường nhỏ. Ba đứa trẻ chia nhau uống, còn nàng thì không có hứng thú với loại đồ uống ngọt ngào này.

Bốn người ăn cơm ở đại sảnh lầu một.

Cách đó không xa, một người nam nhân mặc bộ quần áo nhăn nhúm, chính là Cố lão nhị đang đi cùng đám bạn bè lêu lổng của mình, trong đó có Hồ Vinh.