"Cút đi, đừng đứng trước mặt làm ta chướng mắt nữa."
Vẻ mặt Cố Trần Thị hơi ngượng ngùng, cứng đờ ra, nàng ta chưa bao giờ bị vạch trần suy nghĩ một cách thẳng thừng như vậy bao giờ.
Nhìn bóng lưng Chu Vân Lan dẫn các cháu ngồi xe bò rời đi, đầu óc nàng ta choáng váng, đồng thời, bụng đói cồn cào, nàng ta nghĩ đến những lời bà bà vừa nói, cảm thấy đối phương đang nhắm vào mình, không tốt với mình, tại sao nàng ta phải tốt với bà bà, quả nhiên là bà bà ác độc, nương nói đúng, gả cho người ta không chỉ phải chọn tướng công mà còn phải chọn cả công bà.
Rõ ràng trước đây bà bà cũng ỷ vào việc công công còn sống nên không phải làm việc nhiều, nửa năm trước công công mất, không ai chiều chuộng bà bà nữa, chẳng phải nàng ta đã thay đổi tính tình, không dám nghi ngờ lời bọn họ nói nữa sao, tại sao lần này bị thương lại như biến thành người khác vậy chứ.
Trong lòng Cố Trần Thị càng nghĩ càng bất mãn, nhất là bụng càng lúc càng đói, nàng ta nghĩ ngợi một hồi, sau đó quay người về nương gia.
Thật ra Cố Lý Thị đã về nương gia từ lâu rồi, cả Cố gia cũng chẳng còn ai nữa.
Chu Vân Lan đánh xe bò đi lên trấn trên.
Cố Vân Trinh không nhịn được lên tiếng: "Nãi nãi, bà đừng giận."
"Nhị thẩm chỉ nghe lời Nhị thúc thôi."
"Bà giận hại sức khỏe lắm, không đáng đâu."
"Ồ, Tiểu Vân Trinh của chúng ta thật ấm áp, còn nhỏ như vậy mà đã biết an ủi người khác rồi." Chu Vân Lan đưa tay xoa đầu hắn, cười nói đùa.
Thật ra nàng hoàn toàn không hề quan tâm tới Cố Trần Thị, những lời đó chỉ là nói cho hàng xóm nghe thôi.
Người ngoài đều nghĩ mấy đứa nhi tử nhi tức của nàng hiếu thảo.
Không vạch trần bộ mặt thật của chúng thì nàng không mang họ Chu!
Mặt của Cố Vân Trinh đỏ sẫm, có chút ngượng ngùng. Đợi Chu Vân Lan rút tay về, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Lén lút quan sát thấy nãi nãi không giận, hắn liền vội vàng cẩn thận sửa sang lại mái tóc cho gọn gàng.
Chu Vân Lan khua xe bò đến nhà Hoắc thợ mộc ở trấn trên trước.
Hoắc thợ mộc mở một tiệm nhỏ ở trấn trên, ngày thường nếu có ai cần mua sắm đồ gia dụng quý giá, hầu hết đều tìm đến ông ấy. Ông ấy cũng nhận vài học trò, một trong số đó chính là Cố lão tam.
“Hoắc thợ mộc, thật ngại quá, hôm nay ta đến làm phiền ông.” Chu Vân Lan mỉm cười chào hỏi Hoắc thợ mộc.
“Ồ? Phiền chuyện gì cứ nói thẳng là được.” Hoắc thợ mộc đã có tuổi, lúc này đang cùng các học trò mài giũa đồ gỗ ở sân sau, thấy Chu Vân Lan liền thuận miệng đáp.
“Là thế này, có lẽ sau này lão tam nhà ta sẽ không thể tiếp tục làm việc ở chỗ ông được nữa.” Chu Vân Lan mỉm cười nói.
Hoắc thợ mộc nhíu mày hỏi: “Tại sao hắn không đến nữa?”
“Có lẽ là vì chê tiền công thấp quá.” Chu Vân Lan không hề giữ thể diện cho Cố lão tam, nói thẳng mà không cần suy nghĩ, khiến đối phương còn tưởng nàng đang đùa.
Sắc mặt Hoắc thợ mộc lập tức trở nên khó coi.
“Vì vậy ta nghĩ, nó mỗi ngày cứ than thở như vậy thì thật sự rất có lỗi với ông. Lúc trước là ông nhà ta năn nỉ ông nhận nó làm học trò, nhưng kết quả là con ta không chịu cố gắng. Là nương, hôm nay ta đến tận nơi xin lỗi ông, hy vọng ông đừng giận. Sau này, nếu nó lại đến quấy rầy ông, ông cứ thẳng thừng đuổi nó đi. Nếu làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của ông, ông cứ đến tìm ta, ta nhất định sẽ đưa nó về dạy dỗ lại.” Chu Vân Lan nói xong, đưa cho Hoắc thợ mộc một bình rượu mà nàng mua ở trấn.