Những dân chạy nạn có thể chạy trốn đến đây, ít nhất đầu óc cũng còn khá nhanh nhạy, nếu cứ cho họ năm phần địa tô, e rằng sẽ làm tăng thêm lòng tham của họ, lại còn phá hỏng danh tiếng của những địa chủ xung quanh, dễ gây thù chuốc oán.
Vì vậy, nàng quyết định đổi cách, vừa có thể lựa chọn đối tượng hợp tác, vừa có thể khuyến khích người thuê làm việc chăm chỉ, một công đôi việc.
"Sáu phần à... được, nhà ta nhận." Triệu lão gia tử hoàn toàn không tin cái gọi là thưởng thêm một phần, có thể thưởng thêm được một trăm cân lương thực đã là tốt lắm rồi.
Trình Xuyên cũng gật đầu: "Ta cũng đồng ý."
"Được, bây giờ hai người tới nhà trưởng thôn với ta để lập khế ước."
Chu Vân Lan nói xong việc này, lập tức tới tìm trưởng thôn để quyết định. Triệu gia nhận bảy mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng khô, Trình gia nhận ba mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng khô.
Tin tức này vừa truyền ra.
Những thôn dân (dân chạy nạn) ở Bắc Pha lập tức biết được tin này, vô cùng ghen tị với hai nhà, thậm chí còn có người đến tận nhà hỏi Triệu gia và Trình gia làm thế nào mà được Chu Vân Lan chọn.
Triệu lão gia tử nghe câu hỏi này, vẻ mặt có chút khó tả, ông ấy gõ tẩu thuốc không có thuốc lá, nói: "Cố đệ muội nói là vì thấy nhà chúng ta có cháu gái, không vì chạy nạn mà bán nữ nhi, tôn nữ đi, thấy phẩm hạnh tốt nên mới nhận."
Khi được hỏi, Trình Xuyên cũng trả lời như vậy, thật ra đó chính là câu trả lời của Chu Vân Lan.
Một người dân họ Hồ ở Bắc Pha nghe vậy, bĩu môi, có chút bất mãn, lão tam Hồ gia lại càng đảo mắt, không biết đang tính toán điều gì.
Chu Vân Lan giải quyết xong việc thuê ruộng, lập tức chuẩn bị đi lên trấn trên.
"Nãi nãi, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi lên trấn trên." Chu Vân Lan về nhà, kéo xe bò ra cho mấy đứa trẻ ngồi lên, sau đó nàng mới thong thả đánh xe bò chuẩn bị rời đi.
"Nương, bây giờ nương ra ngoài thì buổi trưa ăn gì?" Cố Trần Thị từ trong nhà đi ra, dè dặt hỏi.
Chu Vân Lan nhìn nữ nhân ngu ngốc, luôn bị người khác xúi giục lợi dụng, vừa lười vừa tham ăn này, trong số những đứa con bất hiếu, nàng ta là người duy nhất không quá độc ác.
Nhưng sự ngu ngốc của nàng ta đã hại chết nguyên chủ là sự thật.
Chu Vân Lan lười để ý đến nàng ta.
"Nếu ngươi không tự kiểm điểm lại lỗi lầm của mình thì đừng đến tìm ta." Chu Vân Lan mỉa mai chỉ vào trán mình: "Ngươi nghĩ ta chỉ bị thương chút xíu ở đầu thôi sao? Không, trước kia ta đã chết rồi, tất cả là do ngươi ích kỷ nói cho lão Nhị chỗ ta giấu tiền."
"Ta có thể hiểu là do ngươi thương lão nhị, sợ nó đánh bạc bị chặt tay, nhưng ngươi có nghĩ đến mạng của ta cũng là mạng không, hơn nữa Cố lão nhị tự nó đánh bạc, đối mặt với tình cảnh hiện tại là do nó tự chuốc lấy, cho dù có chết cũng đáng đời."
"Nếu trong lòng ngươi đã thiên vị nó, bây giờ lại đến tìm ta xin lương thực làm gì, chẳng phải nên đi tìm Cố lão nhị sao? Ngươi nghĩ ta dễ nói chuyện lắm sao?" Chu Vân Lan vừa nói, ánh mắt nhìn nàng ta đầy nguy hiểm: "Ngươi còn đến tìm ta một lần nữa, ta sẽ cho ngươi một trận."
"Dù sao chúng ta cũng chẳng có tình cảm gì, nói không chừng, ngươi còn đang chửi thầm ta." Chu Vân Lan cười khẩy một tiếng: "Ngươi có mắng ta hay không thì ai quan tâm."