Hoàn toàn không để ý, quản sự của sòng bạc đã đến gây sự với mình.
"Cố lão nhị? Hôm nay vận may của ngươi không tồi, hay là chơi vài ván với quản sự của chúng ta đi, thắng chút tiền lẻ ở đây cũng chẳng thú vị gì, đúng không?" Vài tên tay sai cười nham hiểm hỏi gã.
Cố lão nhị nhận ra những tên tay sai này, tên cầm đầu là Trịnh Hoa, trước đây là kẻ đòi nợ đã đánh gã tàn nhẫn nhất, đằng sau còn có Hách Cẩu Tử, đều là những gương mặt quen thuộc.
Cố lão nhị đắc ý vênh váo, lập tức trở nên vô cùng kiêu ngạo, gã đưa tay đẩy Trịnh Hoa ra, trên tay cầm một đống bạc vụn và tiền đồng, ném trước mặt hắn: "Thấy chưa, đây là số bạc mà ta thắng được, trước kia chẳng phải ngươi mắt chó coi thường người khác, cho rằng lão tử thế nào cũng không thắng được sao? Bây giờ chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái trước mặt ta, ta sẽ thưởng cho ngươi mười lượng bạc, dù sao cũng nhiều hơn ngươi làm việc một ngày ở sòng bạc này, thế nào hả?"
Gã nhìn Trịnh Hoa từ trên cao xuống, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, muốn giẫm hắn dưới chân.
Trịnh Hoa chỉ lạnh lùng cười một tiếng, hoàn toàn không tức giận: "Quản sự nhà ta có mời, hôm nay Cố lão nhị ngươi vận may tốt, chẳng lẽ ngươi không muốn kiếm thêm chút nữa sao? Hay là ngươi không dám?"
Quả nhiên hắn hiểu rõ tính cách của Cố lão nhị, vừa kích động như vậy, Cố lão nhị lập tức mất hết lý trí, vênh váo nói: "Ta sợ á? Ta sợ cái gì, ta... ta không sợ, hôm nay vận may của ta đang rất tốt, nhất định có thể thắng nhiều hơn."
Cố lão nhị nói xong, vô thức quay đầu nhìn Chu Vân Lan không có động tĩnh.
"Nương, người đi không?" Cố lão nhị nịnh nọt hỏi.
"Đi." Chu Vân Lan cười bí hiểm, không đi làm sao xem ngươi bị dạy dỗ được.
Cố lão nhị nghe xong, lập tức yên tâm, rõ ràng gã cũng biết mình có thể thắng được nhiều bạc như vậy, có liên quan đến việc nương ở đây.
Nhưng lúc này gã lại cho rằng sự hiện diện của Chu Vân Lan mang đến vận may cho mình, còn chưa kịp bình tĩnh suy nghĩ xem, Chu Vân Lan có thể một lần cũng không sai, chẳng lẽ chỉ dùng một câu vận may tốt là có thể giải thích được sao.
Cố lão nhị lập tức theo đoàn người Trịnh Hoa vào hậu viện của sòng bạc.
Vừa bị đưa vào một căn phòng nhỏ trong hậu viện, gã đã thấy Trịnh quản sự đang đợi mình trên chiếu bạc trong đó.
Không biết vì sao, Cố lão nhị đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Gã vừa bước một chân qua ngạch cửa thì có một bàn tay đẩy gã vào trong từ phía sau.
"Bốp" hai tiếng.
Bạc trên tay Cố lão nhị rơi mất mấy miếng, bản thân gã cũng loạng choạng, suýt nữa thì không đứng vững, bị mất mặt như vậy, gã có chút tức giận, quay đầu mắng người đẩy mình: "Ai đẩy ta đấy, con mẹ nó muốn chết à? Thật là..."
Cố lão nhị còn chưa nói hết câu, biến cố đã xảy ra, đám người Trịnh Hoa đóng sập cửa phòng lại, bầu không khí trong phòng trở nên u ám.
"Các ngươi muốn làm gì!" Cố lão nhị vô thức nắm chặt túi tiền, lại thấy Chu Vân Lan cũng đi vào, sắc mặt gã có chút khó coi, càng thêm tức giận, bất giác lên tiếng quát tháo: "Có phải sòng bạc các ngươi không muốn làm ăn nữa không? Lẽ nào muốn lén lút làm chuyện vô liêm sỉ này, không cho ta mang bạc đi hay sao?"
Trịnh quản sự đứng dậy, đi đến trước mặt gã, cười dữ tợn: "Ngươi cũng nên xem lại ngươi đã lừa được bao nhiêu bạc, hai ba trăm lượng, là ngươi có tư cách lấy sao?"