Một cú headshot bất ngờ khiến Trình Hi tỉnh cả ngủ, cô vội khoác áo lông rồi đi tìm Chung Vân ở căn tin.
Khoa Tài chính có tiết sớm, quá nửa là sinh viên cùng lớp đang ăn sáng, tụ tập quanh một bàn rồi xì xào bàn tán.
Trình Hi vừa xuất hiện, cả đám đồng loạt im bặt.
“Chung Vân đâu? Cậu ta tắt máy rồi.”
Các bạn cùng lớp đồng loạt lắc đầu.
Trình Hi lại chạy đến hỏi quản lý ký túc xá, được biết rằng lúc hơn sáu giờ, Chung Vân đã được một chiếc BMW 7 của Học viện Âm nhạc bên cạnh đón đi, điểm đến là sân băng Nguyệt Lượng Loan.
Cuối tuần nào Chung Vân cũng ở ngoài trường, nếu không đến đó ngay chặn cô ta lại thì phải đợi đến thứ Hai, mà không biết lúc đó tin đồn sẽ lan xa đến mức nào nữa.
Trình Hi lập tức bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến chỗ Nguyệt Lượng Loan.
Sân băng không quá đông. Chung Vân và một anh chàng đi giày thể thao AJ, khoác áo LV, đang đứng cạnh xe khoai nướng trên vỉa hè, tình tứ ôm nhau. Trình Hi bước xuống xe, lao vào cổng sắt túm chặt lấy cô ta, nói gằn từng chữ: "Cậu lan truyền bậy bạ gì trong lớp thế? Cái miệng cậu không yên nổi à?"
Bạn trai của Chung Vân là dạng con nhà có máu mặt, từ dân xã hội đến thiếu gia ngành tài chính, nên cô ta vốn đã quen cái thói kiêu ngạo. Bị Trình Hi làm mất mặt trước mọi người, lửa giận bùng lên, cô ta gào lại: "Không có ba mẹ, chẳng phải là có đàn ông bao nuôi nên mới ngồi được xe sang sao? Cái túi Hermès giả kia cũng phải vài nghìn tệ, cô lấy đâu ra tiền mà mua hả?"
Đám bạn của Chung Vân đứng cạnh cười hùa theo.
Trình Hi không thể giải thích, nhưng cơn giận vì bị vu oan lại càng lớn hơn, cô đẩy mạnh Chung Vân: “Không liên quan đến cậu nhưng đừng có dựng chuyện! Lo mà quản lấy bản thânđi kìa, cậu có dám nói cho bạn trai của cậu biết chuyện Giáng sinh cậu video call khoả thân với du học sinh người Anh trong ký túc xá không?”
Chung Vân giơ tay định tát Trình Hi, nhưng đúng lúc đó, tiếng còi xe đột ngột vang lên.
Tài xế của Chu Kinh Thần đứng bên ngoài hàng rào sân băng, chiếc xe Hồng Kỳ L9 đen bóng bật đèn xi nhan.
"Trình tiểu thư, tôi đến đón cô đi học ạ." Người tài xế với ánh mắt sắc lạnh liếc quanh một lượt, khiến đám bạn của Chung Vân sợ hãi không dám hó hé gì.
Tài xế này từng là đặc vụ cảnh sát, không ngán chuyện đánh nhau, là người được Chu Hoài Khang đích thân chọn ra. Đời trước của nhà họ Chu có ba con gái và một con trai duy nhất là Chu Hoài Khang. Đến đời Chu Kinh Thần, ông cũng chỉ có một đứa con trai, nên con trai duy nhất của con trai độc nhất nhà họ Chu được chăm lo cẩn thận từng li từng tí, luôn đề phòng kẻ xấu hãm hại.
Chu Kinh Thần cũng không phải người yếu ớt, hắn đã được huấn luyện từ nhỏ, cùng lúc đấu với hai ba người cũng không thành vấn đề.
Trình Hi không ngờ hôm nay hắn lại đến Nguyệt Lượng Loan. Cô đang nắm chặt cổ áo của Chung Vân thì lập tức buông tay ra.
"Chung Vân, tôi không đυ.ng đến cậu, nhưng sau này cậu cũng đừng có bôi nhọ tôi nữa."
Mặt cô không cảm xúc xoay người rời đi.
Trong nhóm bạn, một chàng trai hiểu biết nhắc nhở Chung Vân: “Cậu không biết gì về thân thế của cô ấy à? Đừng có nhằm vào cô ấy nữa.”
"Cô ta có thân thế cái quái gì chứ! Ba cô ta nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ cô ta tức đến phát điên lên kia kìa."
"Bạn trai của cô ta thực sự là một ông già à?" Thanh niên đó không tin, nói tiếp: “Nếu tin của cậu là sai thì chúng ta có thể gặp rắc rối lớn đấy! Chủ xe Hồng Kỳ L9, ngay cả ba tôi cũng không dám động đến đâu, cả thành phố chỉ có bảy chiếc thôi đấy."
Chung Vân cũng chỉ đoán mò chứ chẳng có cơ sở gì, giờ nghe vậy, cô ta lập tức câm nín.
Trình Hi đi đến sau chiếc xe Hồng Kỳ, thấy Chu Kinh Thần đang mặc một bộ vest chỉnh tề, áo sơ mi xám, thắt cà vạt, tóc cắt ngắn gọn gàng, trên sống mũi là một cặp kính bảo hộ viền vàng.
Hắn cầm bản vẽ trong tay, tay còn lại xoa xoa thái dương, trông có vẻ đã thức trắng đêm họp hành, trong mắt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Trời lạnh đến nỗi cô run lên bần bật, nhưng lòng bàn tay lại rịn mồ hôi. Cô lau tay vào khăn quàng, lấy hết can đảm lên tiếng trước: “Sao anh lại ở đây?”
Chu Kinh Thần tháo kính, xoa sống mũi rồi nói: "Lên xe đi."
Trình Hi cúi người chui vào xe, bên trong ấm áp, lông mi và lông mày của cô bắt đầu rỏ những giọt nước nhỏ.
"Càng ngày càng giỏi đấy." Chu Kinh Thần gấp bản vẽ lại, ánh mắt bình thản không vui không giận nhìn cô.
Cô không nói gì, chỉ lấy tay lau nước trên mặt.
Chu Kinh Thần ném cho cô một chiếc khăn tay.
Nền trắng, họa tiết trúc xanh.
Là khăn thêu tay.
Hắn thích thông và trúc, sân sau biệt thự của hắn cũng trồng trúc cảnh và thông lùn, giống hệt con người hắn, là một kiểu người thanh cao, tự giác, và vô cùng bền bỉ.
"Sao lại đánh nhau vậy?"
Giọng hắn đã dịu xuống, Trình Hi cũng không cố chấp nữa: “Chung Vân tung tin đồn nhảm trong trường của em.”
Chu Kinh Thần là người thông minh, nghe vậy đã hiểu, cũng không hỏi thêm.
Mắt cô đỏ lên vì lạnh, đầu mũi cũng ửng đỏ, trông rất đáng thương. Chu Kinh Thần nắm lấy tay cô, xoa nhẹ để làm ấm.
Trình Hi định rút tay ra nhưng không được.
Và rồi họ nắm tay suốt dọc đường.
Khi dừng lại chờ đèn xanh ở ngã tư, Chu Kinh Thần bảo tài xế đưa họ đến khách sạn.
Lưng Trình Hi đột nhiên cứng lại, cô hỏi: “Đến khách sạn làm gì?”
Lần đầu tiên của họ chính là ở khách sạn.
Khi đó Chu Kinh Thần hoang dại và bá đạo, khiến Trình Hi vừa lạ lẫm, vừa hoang mang.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, cô dần cảm nhận được những điều không thể diễn tả bằng lời.
Từ sợ hãi, đến đắm chìm, rồi rơi vào lạc lối.
Bị hắn cuốn vào sự say mê đến mụ mị.
Trình Hi hiểu rõ, một khi đã nếm trải cảm giác đó thì con người sẽ nghiện.
"Chỉ đến tắm nước nóng thôi." Chu Kinh Thần biết cô đang nghĩ lệch hướng, mới nói thêm: “Để ngừa cảm lạnh.”
Sống lưng của cô dần thả lỏng, không còn căng cứng nữa.
“Tôi cũng tắm, để thư giãn.”