Chiếc xe tiến vào bãi đỗ xe của khách sạn, Trình Hi đi theo Chu Kinh Thần lên tầng trên.
Phòng suite hành chính nằm trên tầng 33, cũng là tầng cao nhất.
Chu Kinh Thần ngồi xuống bên cửa sổ lớn, ngón tay khẽ gõ nhịp trên mép bàn.
Tiếng gõ đó như chạm vào trái tim của Trình Hi.
Khi chỉ có hai người thì hắn tỏ ra hoàn toàn bình thản, chỉ có cô là cảm thấy bối rối.
Trong chuyện này, rõ ràng là đàn ông lúc nào cũng thoải mái hơn phụ nữ.
“Tài xế đã mua sữa đậu nành rồi. Em tắm xong nhớ ra uống.”
Không khí trong phòng im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Không khí trở nên vi diệu hẳn.
Chu Kinh Thần quan sát cô một lúc lâu, khi nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, hắn mới cởi cà vạt rồi vứt nó sang một bên: “Đi tắm đi.”
Trình Hi lập tức chạy vào phòng tắm, khóa chặt cửa lại.
Cảm giác của cô lúc này hơi lâng lâng.
Giữa cô và Chu Kinh Thần bao phủ một bầu không khí dây dưa mập mờ, chỉ cần vô tình phá vỡ sẽ như lửa bùng cháy mà không có gì có thể ngăn lại được.
Trình Hi treo áo giữ nhiệt lên tay nắm cửa, vặn nước ấm lên, chợt nhận ra mình chưa mang khăn tắm nên quay ra hỏi: “Anh có khăn trong xe không…”
Chu Kinh Thần ngẩng đầu lên, họ bốn mắt nhìn nhau, lúc này cô mới nhận ra là hắn đang nghe điện thoại.
“Con đang ở cùng một cô gái đấy à?” Giọng bà Chu ở đầu dây bên kia cất lên.
“Ừm.”
Bắt quả tang tại trận nên hắn cũng không phủ nhận.
Bên cạnh hắn không có nữ trợ lý, ngay cả trợ lý công việc và thư ký riêng đều là nam, mà bà Chu cũng biết rõ điều này.
Các nữ trợ lý nếu ở cạnh lâu ngày cũng sẽ sinh lòng tính toán tiếp cận hắn. Một khi mạo hiểm dấn thân thì đích đến của họ chắc chắn là muốn trào cao, dựa vào con cái mà trở thành vợ của Chu Kinh Thần chứ không chỉ dừng lại ở mấy đồng bạc lẻ.
bà Chu ở đầu dây bên kia yên lặng một lúc rồi nói tiếp: “Con đang ở đâu?”
“Khách sạn.”
“Không về nhà riêng à?”
“Không.”
“Vậy là vẫn còn biết giữ chừng mực đấy.”
bà Chu vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Hắn bận bịu công việc nên lạnh nhạt với mọi thứ, nhưng dù sao đang vẫn ở độ tuổi trai trẻ nên thỉnh thoảng có vài buổi buông thả cũng là chuyện bình thường.
“Cô ta làm nghề gì?”
Chu Kinh Thần vắt chéo chân, vuốt phẳng nếp quần: “Là sinh viên.”
Trình Hi nín thở, lo sợ bà Chu sẽ nghe thấy bất kỳ tiếng động nào của mình.
“Đã trưởng thành chưa?”
“Hai mươi rồi.”
Bên kia có tiếng ồn ào trong trung tâm mua sắm, giọng phát thanh quảng cáo mỹ phẩm vang lên ầm ĩ: “Được rồi, mà cô gái mẹ chọn cho con đã đồng ý gặp mặt rồi.”
“Mẹ chọn ngày đi.”
Chu Kinh Thần tỏ vẻ không mong đợi cũng không từ chối, mọi thứ diễn ra tự nhiên, hắn cũng bình thản mà tiếp nhận.
bà Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy hai ngày nữa thì sao?”
Hắn vẫn chỉ đáp “Ừm.”
“Con phải giữ chừng mực đấy.” bà Chu cũng không muốn rước thêm phiền hà: “Đừng tiếc tiền khi cần bồi thường cho cô sinh viên đó, nên cho thêm chứ đừng bớt để tránh vướng mắc. Con dứt khoát giải quyết cho xong rồi từ đó chấm dứt luôn cho mẹ.”
Chu Kinh Thần điềm nhiên cúp máy, quay lại nói với Trình Hi: “Trong túi kín trên giường đấy.”
Thảo nào vừa rồi hắn lại lấy một cái túi từ cốp xe, hóa ra là túi đựng khăn tắm.
Đúng là chu đáo thật.
Biết chăm sóc phụ nữ, chu đáo mà không đa tình, tài giỏi, phong độ, không người phụ nữ nào lại không động lòng cả.
“Đồ dùng trong khách sạn không sạch lắm.” Ánh mắt Chu Kinh Thần lướt qua người cô, mang chút ý tứ khó đoán: “Em mà bị lây bệnh gì đó thì tôi cũng chẳng thoát được.”
Tai Trình Hi ù đi, tạm thời như mất đi thính giác.
Chu Kinh Thần đã ngầm tỏ ý rất rõ ràng.
Chỉ cần thời điểm thích hợp, cảm xúc đồng điệu, hắn cũng sẽ không bài xích mối quan hệ nguy hiểm và cấm kỵ này.
“Đã chọn được ngày hẹn gặp mặt rồi à?”
“Rồi.”
Trình Hi vuốt nhẹ túi kín kéo khóa, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái kia với gương mặt xinh đẹp và quyến rũ: “Anh thích người đẹp à?”
“Chứ muốn sao.” Chu Kinh Thần xoay điện thoại, màn hình sáng lên dưới ngón tay hắn chạm vào: “Chứ em thích người xấu à?”
Vì hơi mạnh tay nên khóa túi đã bung ra, không cách nào kéo lại được.
Cô đành dùng tay giữ lấy chiếc khóa bị lệch vân.
“Sắc đẹp rất quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất.” Chu Kinh Thần dựa vào ghế sofa.
Trình Hi hạ tay xuống: “Gia thế mới là quan trọng nhất.”
“Em nghĩ thế à?”
Cô nghiêng người né tránh ánh nhìn của hắn.
Chu Kinh Thần ngồi ngược sáng từ cửa sổ sát đất, ánh sáng bị rèm mỏng che bớt khiến đôi mắt hắn trông sâu thẳm khó lường.
Trình Hi bước nhẹ vào phòng tắm.
...
Chu Kinh Thần xử lý xong tập tài liệu cuối cùng rồi ngả đầu thư giãn vai và cổ.
Ánh mắt hắn vô tình thoáng qua, thấy Trình Hi đang đứng phơi khăn, mái tóc dài của cô xõa xuống.
Đôi chân trắng trẻo thanh thoát, vết bầm đã mờ dần, mắt cá chân đeo một chiếc lắc nhỏ có chuông, tựa như đầu măng tươi non mà hắn ưa thích vậy.
Một sự quyến rũ không thể diễn tả được bằng lời.
Chu Kinh Thần đứng dậy, cởϊ áσ sơ mi ra, xương quai xanh thoáng ửng đỏ lên.
Hắn quay lưng lại, cơ lưng chuyển động mạnh mẽ, dây lưng cũng đã đặt lên sofa.
Tiếng nước trong phòng tắm đột ngột vang lên ào ào.
Dòng nước cũng được bật lên ở mức tối đa.
Trình Hi lật giở tạp chí du lịch quốc tế của khách sạn để gϊếŧ thời gian.
“Đưa hộ khăn tắm.” Chu Kinh Thần gọi cô.