Chung Vân vốn là một kẻ hư vinh, lại còn độc mồm độc miệng, chẳng thể ưa nổi những cô gái sống tốt hơn mình. Trình Hi lười đôi co với cô ta, làm ngơ cô ta rồi đi thẳng vào ký túc xá.
Chung Vân bị bẽ mặt, đạp mạnh vào thùng rác bên cạnh để xả giận.
Trong phòng, An Nhiên đang thở hổn hển tập thể dục thẩm mỹ, cô ấy nói: “Trưởng khoa đăng ký tiết mục của cậu rồi đấy, trong lễ tốt nghiệp sẽ có màn độc vũ cá nhân đấy Hi Hi!”
Trình Hi lấy bộ đồ lót trong túi ra, giấu dưới gối rồi nói gọn lỏn: “Mình không nhảy đâu.”
“Vị trí C mấy cô gái giành giật không được mà cậu lại không nhảy hả?” An Nhiên cuộn thảm tập lại, dựng vào góc ban công rồi nói thêm: “Nghe nói là do đích thân ngài Chu chỉ định đấy.”
Động tác của Trình Hi chợt khựng lại, cô ấn mạnh chiếc gối xuống.
Mấy năm rồi, Chu Kinh Thần chưa từng xem cô nhảy múa.
Hắn chỉ nhớ là cô biết nhảy.
Hôm đó trong bồn tắm, hắn đã điều khiển cô thử sức với những tư thế khó. Đến mức bản thân hắn còn không chịu nổi, nhưng cô thì lại đón nhận một cách dễ dàng.
Cô biết múa nên cơ thể cũng mềm mại như sợi mì.
Dù còn non nớt, nhưng chẳng có tư thế nào là không thể thực hiện được cả.
“Ngài Chu còn đích thân đến thăm khu trưng bày ảnh của sinh viên ưu tú rồi hỏi thăm về cậu nữa.” An Nhiên vừa nói, vừa ngồi vào ghế trang điểm chuẩn bị cho buổi hẹn trưa nay.
“Anh ấy hỏi gì?” Trình Hi không kìm được sự tò mò.
“Hỏi về thành tích học tập của cậu, hỏi xem quan hệ với bạn bè có tốt không. Kỳ lạ thật, hiệu trưởng cứ nghĩ ngfai ấy quen cậu, kết quả là ngài ấy bảo không quen, chỉ bảo là hỏi cho có thôi.”
L*иg ngực Trình Hi như bị khoét một lỗ, một mảng lớn thịt máu bị xé toạc ra.
Cô chưa từng nói với ai về mối quan hệ với nhà họ Chu cả.
Chu phu nhân từng có ý nhờ hiệu trưởng chiếu cố cho cô nhưng cô đã từ chối.
Cô thi đậu bằng chính điểm số của mình chứ không muốn biến bản thân thành “con ông cháu cha”.
Nhưng giờ đây Chu Kinh Thần lại phủi tay sạch sẽ, khiến cô hoàn toàn tỉnh ngộ.
Phụ nữ có lẽ vì lên giường mà yêu thêm, còn đàn ông thì chỉ xem đó là một cuộc tình qua đường mà thôi.
Không cần phải tiết lộ, cũng chẳng đáng để mạo hiểm.
Sáng hôm đó, Trình Hi thi xong đã nằm lì trong phòng cả buổi chiều, đến tối thì nghe tiếng Chung Vân loay hoay dọn tủ quần áo, cô không lên tiếng. Chung Vân tưởng cô đã ngủ nên mới rón rén lục lọi ngăn kéo của cô.
Trình Hi chẳng có món đồ gì giá trị, cái túi kia cũng đã trả lại cho Chu Kinh Thần rồi nên cô không khóa ngăn kéo.
Chung Vân chỉ cần kéo nhẹ ra là mở được ngay.
Bên trong có một hộp trang sức hình vuông, chứa một sợi dây chuyền vàng 18K giá ba ngàn tệ, còn lại là vài chuỗi vòng và kẹp tóc mua ở chợ.
Chung Vân cười khẩy khinh bỉ, rồi leo lên giường trên gọi video cho bạn trai dự bị của mình: “Em đoán cái túi kia là hàng giả, gã kia lừa cô ta thôi, cô ta có biết hàng thật hàng giả gì đâu, cũng chưa thấy thế giới này rộng lớn thế nào mà. Hoặc là cô ta đi thuê, dạo này nhiều cô tiểu thư giả quá mà. Thuê túi, thuê siêu xe, thuê phòng khách sạn năm sao, gom lại chụp ảnh sống ảo rồi khoe khắp nơi đấy.”
Đúng lúc đó, Trình Hi tắt chiếc đèn ngủ đầu giường.
Chung Vân giật mình im bặt ngay.
......
Mùa đông phương Bắc dài đằng đẵng, bảy giờ thời gian đã sáng mà trời vẫn chỉ lờ mờ sáng. Trình Hi đang ngủ say thì An Nhiên leo lên thang, lay mạnh cô: “Trình Hi! Nhóm lớp đang tung tin đồn không hay về cậu kìa!”
Cô trở mình, An Nhiên chìa màn hình điện thoại trước mặt cô: “Cậu đang cặp kè với lão già đấy à?”
Trình Hi ngái ngủ, hỏi: “Lão già nào cơ?”
“Chung Vân tung tin đó, cô ta nói cậu bước xuống từ một chiếc siêu xe, gã đàn ông đó hơn năm mươi tuổi, hói đầu, bụng bự, răng thì vàng khè, lấy túi Hermès giả để lừa sắc của cậu.”