Trước đây, Chu Hoài Khang thay đổi nơi công tác rất thường xuyên, Chu phu nhân cũng bận rộn nên Chu Kinh Thần được nuôi dưỡng ở nhà ông ngoại tại miền Nam, mãi đến khi tốt nghiệp cấp hai mới trở về phương Bắc. Nên hắn có thể nói được tiếng quê cũ cổ xưa.
Vì thế, hắn vừa có vóc dáng cao lớn, khí phách của đàn ông phương Bắc, lại có làn da trắng trẻo và sự thông minh tinh tế của người phương Nam.
Cả hai rất hoà hợp mà tạo ra một người như hắn.
“Con vẫn chưa thích ai cả ạ.” Trình Hi trả lời lơ đãng, ánh mắt cũng lảng tránh ánh mắt của Chu phu nhân.
Chu phu nhân lại liếc nhìn chiếc túi, nhưng không nói gì thêm.
Những cô gái trẻ thích sĩ diện không chống lại được cám dỗ mà bước nhầm đường, mấy kiểu này bà cũng đã gặp nhiều trong trường đại học.
“Nếu con gặp khó khăn mà ngại nói với dì, thì cứ tìm Kinh Thần và chị dâu của con nhé.”
Chị dâu...
Trình Hi nắm chặt đệm ghế sofa, các khớp ngón tay kêu răng rắc.
Chu phu nhân nghiêm nghị nhìn Chu Kinh Thần, rồi đẩy vài tấm ảnh trên bàn về phía hắn: “Con chọn người nào mà con thấy ưng mắt đi.”
Hắn đang mân mê chiếc gạt tàn ngọc thạch dành cho khách, thản nhiên nói: “Mẹ chọn ai rồi?”
“Mẹ sẽ không can thiệp vào quyết định của con đâu.”
Trình Hi nhìn những người phụ nữ trong ảnh, ai cũng đoan trang, xinh đẹp. Họ đều cùng độ tuổi với Chu Kinh Thần, điều quan trọng là khí chất cao quý, đúng chuẩn con nhà gia thế, rất xứng đôi với hắn.
“Người này đi.” Hắn chọn tấm ảnh nằm ở cuối cùng.
Là người đẹp nhất.
Vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt, đầy sức tấn công.
Trái tim Trình Hi nhói lên.
Đúng vậy, đàn ông vẫn là loài động vật yêu bằng mắt.
Thì ra hắn cũng thích phụ nữ đẹp.
Chu phu nhân tỏ vẻ không hài lòng, chỉ vào người khác: “Còn cô gái này? Học vấn cao, ba mẹ cô ấy đều là giáo sư đại học, ông nội thì nghỉ hưu từ quân đội đấy.”
“Mẹ thích cô ấy sao?” Chu Kinh Thần vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
“Vợ của con là do con quyết định.”
“Thế con đã chọn xong rồi.” Hắn khăng khăng.
Chu phu nhân không còn giữ được nụ cười nữa.
“Hi nhi, con chọn giúp Kinh Thần đi.” Phu nhân lại đẩy xấp ảnh về phía Trình Hi: “Phụ nữ nhìn phụ nữ là chuẩn nhất đấy.”
Trình Hi cắn môi dưới, cảm giác ngũ tạng như xoắn lại, nghẹn đến mức không thở nổi.
“Cô ấy thì chọn gì chứ?” Chu Kinh Thần dựa lưng vào ghế sofa, nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu: “Người cưới là con chứ có phải cô ấy đâu.”
“Xem ra con thực sự thích cô ta nhỉ?” Phu nhân thăm dò.
“Vậy mẹ cứ sắp xếp gặp mặt đi.”
Chu Kinh Thần đồng ý không hề do dự.
Hắn nâng tách trà, tay phải thoáng lướt qua trước mặt Trình Hi.
Chính bàn tay này đã nghiên cứu ra những bộ phận máy bay tiên tiến nhất, giúp tập đoàn hàng không nơi hắn làm việc trở thành đơn vị dẫn đầu trong ngành. Hắn cũng nhanh chóng trở thành kỹ sư trưởng có giá trị cao nhất.
Khi nhắc đến Chu Kinh Thần, giới thượng lưu chỉ đánh giá bằng một câu: “Cao quý, điềm tĩnh, lạnh lùng, không ai hiểu nổi.”
Trình Hi nhận ra rời xa hắn là quyết định đúng đắn.
Một người đàn ông như vậy, định sẵn sẽ làm cho phụ nữ phải thất vọng và chịu đựng tổn thương.
…
Tối đó, Trình Hi thấy nhạt miệng nên chỉ ăn một bát cháo, bầu không khí giữa Chu phu nhân và Chu Kinh Thần khá là căng thẳng.
Chọn vợ chọn người hiền đức, mặc dù Chu phu nhân là người khá cởi mở, nhưng việc Chu Kinh Thần không chọn cô con dâu mà bà yêu thích khiến bà không khỏi thất vọng.
Chu phu nhân định mở lời thuyết phục hắn, nhưng hắn đã bỏ đũa xuống, đứng dậy rời khỏi bàn.
Phòng của Chu Kinh Thần ở ngay bên cạnh phòng Trình Hi, là một căn hộ độc lập có phòng làm việc bảo mật.
Khi hắn đi ngang qua cửa phòng cô, nó không khép chặt, trong phòng phát ra tiếng nhạc giao hưởng phương Tây. Trình Hi đang nằm sấp trên giường, cố lấy sợi dây sạc rơi vào khe giữa giường, hai chân cô bắt chéo, khẽ nhấc lên, bên dưới váy lộ ra một đường viền nội y màu tím, sát ngay phần chân trắng mịn.
Chu Kinh Thần nuốt khan, sau đó vội dời ánh mắt đi.
Sau khi tắm xong, hắn xách theo một chiếc túi nhỏ, bước đến gõ cửa.
“Ngủ chưa?”
Trình Hi giật mình.
Là Chu Kinh Thần.
Cô ngồi dậy: “Có chuyện gì sao?”
“Trả đồ lại cho em này.”
Tim Trình Hi đập thình thịch: “Anh cứ treo ở cửa đi.”
Bên ngoài im lặng, một lát sau, giọng Chu Kinh Thần hạ thấp: “Là nội y của em đấy.”