Mặt cô đỏ bừng, nhanh chóng mặc xong đồ ngủ rồi chạy ra mở cửa.
Đối diện là cầu thang, chỉ cần Chu phu nhân dưới tầng nhìn lên là dễ dàng phát hiện ra.
Chu Kinh Thần cũng nhận ra điều này, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đẩy vào phòng rồi khép cửa lại.
Bỗng nhiên Trình Hi thấy lo lắng, cố kéo hắn ra ngoài: “Anh mau đi đi!”
Nhưng sức lực giữa nam và nữ quá chênh lệch, cô kéo mãi mà hắn chẳng nhúc nhích.
“Nội y đã được giặt sạch rồi.” Dưới ánh đèn mờ ảo, giọng hắn trở nên trầm đυ.c, không gian xung quanh chỉ còn lại mùi hương từ cơ thể hắn tỏa ra.
Khi hắn cúi người xuống, chiếc áo sơ mi bao chặt lấy l*иg ngực, bờ vai và tấm lưng uốn cong tạo thành những khối cơ bắp săn chắc nhưng không quá vạm vỡ.
Thân hình vừa vặn đầy vừa có sức hút.
Khi tay cô chạm vào nội y, cảm giác như bị lửa đốt, khiến ngón tay cô bỏng rát.
“Em đã thoa thuốc chưa vậy?”
Cô căng thẳng, co ngón chân lại: “Chu phu nhân đang ở dưới nhà đấy.”
“Em bôi thuốc xong, tôi sẽ đi.”
Trình Hi ngồi xuống, xắn quần lên. Cô không thích nằm trên giường có khung, nên thường dùng giường trải đệm. Tư thế đứng trên cao của Chu Kinh Thần lúc này tạo cảm giác như hắn đang bao phủ toàn bộ không gian, khiến cô không thể trốn thoát được.
Cô cởi băng gạc, dùng ngón tay cái xoa thuốc mỡ: “Thuốc này là gì vậy?”
“Thuốc tan máu bầm.” Chu Kinh Thần điềm tĩnh đáp: “Có thể bôi lên chân được đấy.”
“Có thể...” Cô đoán đây chính là thuốc mà hắn đã mua cho cô.
Trình Hi chỉ thoa một chút, rồi cất lọ thuốc vào ngăn kéo.
“Còn thấy khó chịu không?”
Cô không rõ hắn đang hỏi phần nào của cơ thể, bèn trả lời lấp lửng: “Hết rồi.”
“Hi nhi?” Lúc này, từ bên ngoài, Chu phu nhân gọi cô.
Ngay sau đó, đèn trong phòng vụt tắt.
Bóng tối bất ngờ khiến Trình Hi hoảng hốt: “Chu Kinh Thần...”
Hắn phản ứng nhanh nhạy, vội lấy tay bịt miệng cô lại.
“Hi nhi, sao con tắt đèn rồi?”
Cửa phòng khẽ mở, Trình Hi vội la lên: “Chu phu nhân! Con chưa mặc đồ xong ạ.”
Chu phu nhân bật cười, hiểu rằng cô gái này da mặt mỏng nên cũng không hỏi thêm gì.
“Ý của chú Chu là nhân lúc chú còn quen biết rộng, muốn tìm cho con một người chồng tốt. Đàn ông tốt không dễ gặp lắm, mà không có cùng tầng lớp thì rất khó tiếp xúc.”
Chu Kinh Thần đứng yên lặng bên cạnh giường, nhìn chằm chằm cánh cửa vừa khép lại.
Có lẽ vì ánh sáng quá mờ, gương mặt của hắn trông càng thêm u ám.
Một lúc lâu sau, hắn cúi xuống, hai tay chống vào giường, bao vây lấy cô, giọng khẽ bảo: “Đừng nói gì cả.”
Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai, khiến Trình Hi nổi da gà, gương mặt của hắn chỉ còn cách cô một khoảng rất nhỏ.
“Nhị thiếu gia nhà họ Diệp tốt nghiệp Đại học Cảnh sát Nhân dân, có công việc ổn định, hơn con sáu tuổi, là người tốt, tương lai sáng lạn lắm. Chú Chu cũng rất quý cậu ấy.”
Nhà họ Diệp cũng thuộc dòng dõi danh giá trong thành phố, có bối cảnh cách mạng. Đời thứ ba có hai người con trai, người con cả nổi tiếng nhất, làm cùng ngành với Chu Kinh Thần. Chính nhờ họ mà khoa Hàng không và Vũ trụ thu hút được nhiều sinh viên nữ, khác hẳn với truyền thống trước đây của các ngành kỹ thuật, nam nhiều nữ ít, bây giờ lại toàn là con gái.
Nhị thiếu gia nhà họ Diệp thì khiêm tốn hơn nhiều.
“Em đồng ý không?” Chu Kinh Thần nhìn cô, ánh mắt tối tăm, sâu thẳm như một vực nước sâu không đáy.
Trình Hi run rẩy đối diện với ánh mắt của hắn.
Hắn chỉ còn cách cô một khoảng rất nhỏ, như thể chuẩn bị hôn cô đến nơi vậy.
“Năm ba em thực tập nhiều, để sang năm hãy tính.”
Cô không thể đối phó nổi tình huống đầy căng thẳng này, Chu Kinh Thần nói gì, cô lặp lại y như vậy.
“Nói với bà ấy là em buồn ngủ, nên giờ em muốn nghỉ ngơi.”
Một lát sau, Chu Kinh Thần đứng dậy, đi ra kiểm tra xem Chu phu nhân đã rời khỏi hành lang chưa. Hắn quay lại liếc nhìn Trình Hi rồi bước ra khỏi phòng.
Cửa phòng mở ra rồi khép lại, Trình Hi cảm giác như vừa được vớt từ dưới nước lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cô định thần lại, cầm chiếc túi đựng nội y. Trong túi phảng phất hương thơm tươi mát, thanh khiết nhưng đầy nữ tính.
Có lẽ hắn đã mua loại chuyên dùng cho phụ nữ, hoặc... chỗ hắn ở bắt đầu có sẵn đồ dùng cho nữ.
Cô thất thần một hồi lâu, sau đó gấp gọn nội y rồi nhét vào túi áo khoác.