Chu Kinh Thần cũng biết rõ cô chẳng nỡ.
Trình Hi không đáp lại.
Khi xe đi qua một ngã tư, sắp đến nhà họ Chu, Chu Kinh Thần bỗng hỏi: “Em múa thể loại gì vậy?”
“Múa cổ điển.”
Hắn nghiêng đầu, quan sát vòng eo và cánh tay mảnh mai, mềm mại nhưng dẻo dai đầy sức mạnh của cô, đúng chuẩn dáng người của một vũ công.
Chu Kinh Thần không có thói xấu của giới thượng lưu, nhưng vẫn giao tiếp với khá là nhiều thành phần trong giới thượng lưu.
Những người đó rất thích vũ công, nhất là những người có hàng chục năm tập luyện từ nhỏ, cơ thể mềm dẻo có thể uốn éo đủ mọi kiểu.
“Em sẽ biểu diễn vào lễ tốt nghiệp à?”
Trình Hi mím môi: “Hôm đó anh có đến không?”
“Nếu có thời gian thì tôi sẽ đến.”
Chu Kinh Thần lúc nào cũng thế.
Mập mờ không rõ ràng, không bao giờ nói ra tất cả.
Chỉ để lại cảm giác khó quên, đồng thời cũng giữ lại cho mình đường lui.
Chiếc xe rẽ vào khu biệt thự, nhà họ Chu ở biệt thự số 1, một căn nhà bốn trăm mét vuông, gạch ngói xám trắng, trước cửa treo một bức tranh chúc phúc màu đỏ rực, bề thế uy nghiêm.
Tài xế đỗ xe xong, cầm chổi quét sạch tuyết bên ngoài cửa xe, lúc ấy Chu Kinh Thần mới xuống.
Đôi giày da bóng loáng không dính chút bùn tuyết nào.
Chu Kinh Thần tan làm thường về căn hộ ở trung tâm thành phố, nhưng cuối tuần phải về nhà họ Chu, cả gia đình quây quần ăn cơm, xem tin tức, báo cáo công việc cho Chu Hoài Khang.
Đó là quy tắc do đời của ông Chu lập ra.
Cây hồng trong sân phủ đầy sương giá, Chu Kinh Thần đi ngang qua, ngẩng đầu hái một quả hồng lớn đưa cho Trình Hi.
“Hồng chín rồi.”
Cô chạm vào, trên quả vẫn còn đọng băng.
Cô đang đến kỳ kinh nguyệt nên không thể ăn đồ lạnh.
Trình Hi lắc đầu.
Hắn cầm quả hồng trong tay: “Không thích ăn nữa à?”
“Vài ngày nữa mới ăn được.”
Cô không biết hắn có hiểu không, nhưng chắc chắn không phải cô có thai.
Chu Kinh Thần bước lên bậc thang, mở cánh cửa gỗ đỏ, dặn dò người giúp việc đang đón mình: “Nấu chút canh lê, cổ họng Trình Hi không được khỏe.”
Lập tức cô nhớ lại cảnh hắn nằm trong bồn tắm tối hôm ấy, ấn đầu cô xuống.
Hắn gọi tên cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Chu Kinh Thần hoàn toàn không kiêng kỵ, nói thẳng như thể đó chỉ là một việc hết sức bình thường thôi vậy.
Mặt cô đỏ bừng lên.
Vào đến phòng khách, Chu phu nhân đang nói chuyện điện thoại với thư ký của Chu Hoài Khang.
Thư ký nói ông đang ở khách sạn Kinh Tây đối diện đài truyền hình, bảo ngày mai sẽ về nhà.
Trình Hi có một người bạn làm phục vụ tại khách sạn Kinh Tây, những khách hàng ở đó đều là những nhân vật quan trọng, khi ra vào đều phải kiểm tra giấy phép thông hành, an ninh cực kỳ nghiêm ngặt, thậm chí không được phép chụp ảnh phòng hay món ăn.
Chu Kinh Thần cũng từng tham gia hội nghị thương mại ở đó.
“Nhớ nhắc ông Chu uống thuốc hạ huyết áp, đừng hút thuốc nhiều quá. Chuyện của Kinh Thần tôi sẽ lo liệu ổn thỏa, đừng lo.”Chu phu nhân dặn dò.
Cúp điện thoại, bà phu nhân vẫy tay bảo Trình Hi ngồi xuống, ánh mắt lập tức dừng lại ở chiếc túi cô đang mang.
Chiếc túi đó có giá khoảng năm mươi vạn tệ, đắt hơn cả túi xách bình thường. Từ khi đi thực tập, Trình Hi đã không còn nhận tiền sinh hoạt của nhà họ Chu nữa, tiền lương của cô còn chẳng đủ mua nổi một dây quai túi.
Cô cảm nhận được ánh mắt của Chu phu nhan, mới nhẹ nhàng dùng cơ thể che chiếc túi lại.
Chu phu nhân mỉm cười nhân từ: “Lâu lắm rồi con không về nhỉ? Chú Chu của con nhớ con lắm đấy.”
“Con cũng nhớ chú Chu nữa.”
“Hi nhi à, tiền chữa bệnh của mẹ con vẫn đủ chứ?”
Vợ chồng Chu Hoài Khang gọi cô là “Hi nhi” một cách thân mật, âm điệu đầy trìu mến. Còn Chu Kinh Thần thì chưa bao giờ gọi cô như vậy, ngoại trừ một lần trong cơn đê mê trên giường.
"Hi nhi~"
Âm vang đầy du͙© vọиɠ.
Chu phu nhân tiếp tục: “Chi phí điều trị ở viện dưỡng lão rất tốn kém, nếu không đủ thì cứ nói với dì, con chỉ cần tập trung vào việc học thôi, từ từ hẳn nói đến chuyện kiếm tiền.”
Trình Hi vội hoàn hồn: “Đủ ạ.”
“Hi nhi, con có yêu ai chưa?”
Ánh mắt sắc bén của Chu phu nhân nhìn cô chằm chằm, khiến da đầu cô tê dại.
“Con... con chưa yêu ai cả.”
“Thế đã thích ai chưa?”
Trình Hi bồn chồn lo lắng.
Lúc này Chu Kinh Thần đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn đối diện, bình thản chỉnh lại khuy áo tay. Người giúp việc hỏi hắn muốn ăn món gì, hắn trả lời một món ăn Nam Bộ.