Sau Khi Bị Bắt Kết Hôn Cùng Tình Địch

Chương 9.1: "Được, một nửa liền một nửa."

Trì Ẩm Đông bị Quý Niệm Thanh chọc cười.

Nhưng vì đối phương biểu tình quá nghiêm túc, Trì Ẩm Đông đành phải thu lại nụ cười, thong thả ung dung nói: "Được, cậu nói cái gì thì chính là cái đó."

"Từ hôm nay trở đi, tôi cũng là chủ nhân của căn phòng này. Nếu ai cũng không chịu nhượng bộ, giường sẽ được chia đôi."

Trì Ẩm Đông nhìn nhìn cái giường, rất lớn, mình ngủ cũng không được bao nhiêu.

"Được, một nửa liền một nửa."

"Nếu phát hiện người nào vượt rào, người đó phải chủ động dọn ra khỏi phòng này, ngủ trong phòng khách."

Trì Ẩm Đông hỏi Quý Niệm Thanh: "Tôi ngủ bên trái hay bên phải?"

"Cậu bên trái, tôi bên phải. Tủ quần áo, ban công và thư phòng của cậu cũng chia cho tôi một nửa."

Miệng Quý Niệm Thanh nói gì cũng một nửa, phân chia rất rõ ràng, nếu là người bình thường nghe thấy sẽ rất bực mình.

Ngược lại Trì Ẩm Đông không những không tức giận, còn cười, ngữ khí không biết là trào phúng hay thật sự quan tâm: "Vậy có cần dì Lý mang thêm một cái chăn lên không?"

Quý Niệm Thanh nhướng mày, gật đầu nói: "Đương nhiên là cần, ngoài ra, tôi nghĩ chúng ta nên ký thỏa thuận."

"Thỏa thuận gì?"

Quý Niệm Thanh vỗ vỗ giường, vẫy tay về phía Trì Ẩm Đông, nói với cô: "Cậu lại đây rồi nói."

Quý Niệm Thanh ngồi xuống giường ở phía bên của mình, Trì Ẩm Đông tự giác ngồi bên phía còn lại. Nhưng giường quá lớn, hai người ngồi hơi xa nhau.

"Cậu ngồi xa như vậy làm gì?"

"Không phải cậu nói không thể vượt rào?"

"Hiện tại không tính! Mau ngồi lại đây!"

Vì thế Trì Ẩm Đông ngồi xuống bên cạnh Quý Niệm Thanh, hai người lúc này mới chính thức bắt đầu đàm phán về thỏa thuận.

Quý Niệm Thanh mở miệng trước, cô đem suy nghĩ của mình nói ra: "Về căn biệt thự này, một năm sau bán sẽ như thế nào?"

Trì Ẩm Đông không nói chuyện, trầm mặc nhìn Quý Niệm Thanh, đôi mắt sâu thẳm của cô nhìn chằm chằm vào Quý Niệm Thanh khiến Quý Niệm Thanh hơi xấu hổ.

Cuối cùng Quý Niệm Thanh vẫn tiếp tục nói kế hoạch của mình: "Đến lúc đó không phải muốn ly hôn sao? Còn giữ làm gì? Chúng ta sống chung một năm này, cố gắng tôn trọng nhau như khách, cậu thấy thế nào?"

Trì Ẩm Đông nghe Quý Niệm Thanh nói đến tôn trọng nhau như khách lông mày khẽ nhướng lên. Cô không ngờ Quý Niệm Thanh, một người có thành tích học tập ngữ văn không tốt lại có thể sử dụng từ ngữ chính xác như vậy.

Trì Ẩm Đông thoáng suy nghĩ rồi mới mở miệng nói: "Cho nên ý của cậu là chúng ta cứ như vậy sống chung một năm, một năm sau bán biệt thự, ly hôn mỗi người một nửa tiền đúng không?"

"Chính xác! Đúng là ý này!"

Trì Ẩm Đông khẽ cong khóe miệng, giọng nói bình thản: "Có thể, không thành vấn đề."

Trì Ẩm Đông đáp ứng một cách dứt khoát, Quý Niệm Thanh hơi bất ngờ.

Đây là lần đầu tiên Quý Niệm Thanh có thể đạt được thỏa thuận với Trì Ẩm Đông.

Khuôn mặt căng thẳng của Quý Niệm Thanh cuối cùng cũng thả lỏng một chút, nói: "Nếu cậu đồng ý rồi, chúng ta hãy tiếp tục thương lượng cụ thể."

"Ý cậu nói là...." Trì Ẩm Đông trả lời không chút để ý, ánh mắt mơ hồ nhìn lên khuôn mặt của Quý Niệm Thanh.

Quý Niệm Thanh có một khuôn mặt hoàn hảo, không tì vết. Đặc biệt là khóe mắt của cô, luôn thu hút ánh nhìn của Trì Ẩm Đông.

Trì Ẩm Đông nhìn chằm chằm vào khóe mắt của Quý Niệm Thanh nhưng Quý Niệm Thanh lại hoàn toàn không chú ý, chỉ lo lắng nói: "Trong khoảng thời gian chúng ta chung sống, cậu không được kiểm soát tôi, đừng để ý tới tôi khi nào ngủ khi nào thức dậy, tôi đi chơi vào buổi tối cũng không cần lo lắng. Không xâm phạm không gian riêng tư của tôi, biết chưa?"

"Được."

"Cậu có yêu cầu gì không?"

Trì Ẩm Đông nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Cũng giống như cậu, hy vọng cậu về muộn sẽ không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi."

Quý Niệm Thanh nghĩ thầm chuyện này quá đơn giản, liền đáp ứng: "Sẽ không, như vậy chúng ta đã thỏa thuận xong?"

"Được."

Trì Ẩm Đông đứng dậy, không dừng lại ở khu vực của Quý Niệm Thanh quá lâu, đi đến giường bên kia, nằm xuống, kéo chăn lên người, nhắm mắt lại, có vẻ như đang chuẩn bị ngủ.

Quý Niệm Thanh đứng dậy, nhìn bóng lưng của Trì Ẩm Đông, nói: "Tôi đi xuống tìm dì Lý lấy chăn, cậu ngủ trước đi."

Lần này Trì Ẩm Đông không trả lời cô, Quý Niệm Thanh cảm thấy không vui, chỉ đơn giản đi xuống lầu.

Đợi Quý Niệm Thanh đi rồi, Trì Ẩm Đông mới mở mắt ra, cô ngồi dậy, chống tay lên giường, bàn tay thon dài duỗi đến đầu giường, ấn công tắc đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.

Quý Niệm Thanh đi xuống lầu, phòng khách vẫn sáng đèn.

Cô có thói quen ngủ muộn, rất khó có thể ngủ vào lúc 11, 12 giờ đêm.

Vì thế cô ngồi ở sô pha chuẩn bị xem TV, mới vừa ngồi xuống không lâu thì màn hình điện thoại sáng lên.

Quý Niệm Thanh cầm điện thoại lên, nhìn thấy số điện thoại của Du Băng hiển thị trên màn hình.

Quý Niệm Thanh nhận cuộc gọi:

"Alo."

"Gọi nhiều lần như vậy sao cậu không bắt máy!"

"Mình để chế độ im lặng, không nghe thấy."

"Ra ngoài chơi không?"

Du Băng rủ Quý Niệm Thanh, nếu là bình thường Quý Niệm Thanh chắc chắn sẽ đi, nhưng nghĩ đến đây là một nơi xa xôi hẻo lánh, lái xe cũng không tiện, để Du Băng tới đón mình thực sự cũng không hay.

"Thôi bỏ đi, để lần sau, hôm nay mình có chút mệt mỏi."

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười của Du Băng, tiếng cười rất sảng khoái: "Sao lại mệt mỏi? Ở nhà Trì Ẩm Đông à?"

Quý Niệm Thanh nhíu nhíu mày, Du Băng rõ ràng biết mình và Trì Ẩm Đông không có khả năng, lại cố tình thích trêu chọc.

"Hôm nay mình mới biết được căn biệt thự này mình và Trì Ẩm Đông mỗi người sở hữu một nửa, đây không phải là nhà Trì Ẩm Đông, từ nay về sau đây sẽ là nhà mình."

Du Băng cười khẽ, nhưng trong giọng nói lại không hoàn toàn có ý cười: "Được thôi, cậu nói gì cũng được. Cho nên từ nay về sau cậu sẽ ở luôn đó?"

"Ừ, trước tiên mình sẽ ở đây một năm. Ông ngoại không cho về nhà, mình bị đuổi tới đây."

Du Băng nghe Quý Niệm Thanh nói như vậy, cười đến đau cả bụng, "Ha ha ha, cậu thật là cô bé đáng thương, mình không làm phiền cậu nữa. Mình đi chơi trước, hẹn gặp lại cậu sau."

Nói xong, Du Băng trực tiếp cúp máy, Quý Niệm Thanh không còn lời nào để nói, vừa rồi Du Băng mỉa mai mình sao?

Quý Niệm Thanh không hiểu tại sao Du Băng lại cười đến như vậy, cô ném điện thoại lên sô pha, không muốn xem TV nữa, đứng dậy đi tắm.