Còn lại một mình Quý Niệm Thanh, trong lòng cô liền suy nghĩ có phải mình đã chiến thắng không?
Có phải Trì Ẩm Đông từ bỏ không tranh giành phòng ngủ chính với mình?
Cho nên ý của Trì Ẩm Đông là sẽ nhường phòng ngủ chính cho mình?
Những khó chịu trong lòng Quý Niệm Thanh rốt cuộc tiêu tán một chút, cuối cùng cũng có một lần cô chiến thắng?
Trì Ẩm Đông đã đi lên lầu, Quý Niệm Thanh đoán là đi vào phòng ngủ chính để thu dọn đồ đạc, cô nghĩ thầm Trì Ẩm Đông cũng là một người thức thời.
Vì thế Quý Niệm Thanh bắt đầu lấy điện thoại sắp xếp công việc của mình, Trần tổng là khách hàng lớn đã bị mất, nhưng vẫn còn những khách hàng khác.
Cô làm việc đến gần 9 giờ mới xong, ngẩng đầu nhìn lên lầu, phát hiện Trì Ẩm Đông từ khi lên lầu đến giờ vẫn chưa xuống.
Cô không nghe tiếng bước chân, trong lòng không khỏi tò mò Trì Ẩm Đông đang làm gì.
Người này bình thường thích ở nhà không ra ngoài vào ban đêm như vậy sao? Rốt cuộc có phải người trẻ tuổi không, sao giống như một người già vậy.
Quý Niệm Thanh trời sinh tính hiếu động, làm việc xong không có gì làm cũng cảm thấy nhàm chán, liền lên lầu, nghĩ thầm thuận tiện đi xem Trì Ẩm Đông có nhường phòng ngủ chính cho mình không.
Lầu hai kỳ thật cũng rất rộng rãi, có một thư phòng cùng một phòng khách độc lập, trừ nhà bếp, trên cơ bản có hầu hết những thứ lầu một có.
Trọng điểm là lầu hai có một ban công rất rộng.
Quý Niệm Thanh lên lầu hai, điều đầu tiên cô làm là vạch ra những khu vực sẽ thuộc về mình.
Ban công kia có tầm nhìn tốt như vậy, chắc chắn nó sẽ là của cô.
Thư phòng cũng nên thuộc về cô.
Đến lúc này Quý Niệm Thanh cũng không biết rằng cô đã quyết định ở lại căn biệt thự này, điều này là do cô không hài lòng với việc Trì Ẩm Đông được ở một mình trong căn biệt thự này nên vô tình cũng muốn ở lại.
Quý Niệm Thanh vạch ra một số kế hoạch, sau đó đi đến phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính nằm ở giữa hành lang, nhớ tới tiếng động sột sột soạt soạt mà cô đã nghe thấy đêm qua, toàn thân nổi da gà, nghĩ thầm gian phòng kia sẽ không có ma đi, dù sao mình cũng không ở đó.
Quý Niệm Thanh đến cửa phòng ngủ chính lễ phép gõ cửa.
Kết quả bên trong không ai trả lời, vì thế cô chủ động mở cửa ra.
Cửa vừa mở thì cô hiểu ra, Trì Ẩm Đông đang tắm. Phòng ngủ chính có một phòng tắm, cô nghe được tiếng nước chảy.
Quý Niệm Thanh nhìn lại giường, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như ngày hôm qua. Sách, đồ trang điểm và quần áo, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ. Điều này cho thấy Trì Ẩm Đông không có ý định dọn dẹp căn phòng của mình.
Tóm lại ngày hôm qua như thế nào thì hôm nay chính là như vậy.
Quả nhiên Trì Ẩm Đông chỉ là nói nhảm, không phải nói đem phòng ngủ chính nhường cho mình sao?
Quý Niệm Thanh dựng tai lắng nghe âm thanh từ phòng tắm. Tiếng nước xối ào ào đột nhiên im bặt. Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cùng Trì Ẩm Đông chiến đấu.
Đợi một hồi lâu, Trì Ẩm Đông mới từ trong phòng tắm đi ra.
Khi từ WC đi ra thời điểm nhìn thấy Quý Niệm Thanh, Trì Ẩm Đông ánh mắt rõ ràng sửng sốt, đôi mắt đen lóe lên một chút do dự.
Quý Niệm Thanh nhìn vào đôi mắt Trì Ẩm Đông, cho rằng Trì Ẩm Đông muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình.
Kết quả Trì Ẩm Đông chỉ ngẩn người, nhàn nhạt hỏi Quý Niệm Thanh: "Làm sao vậy?"
Quý Niệm Thanh nhìn Trì Ẩm Đông, theo bản năng nheo nheo mắt, trong lòng âm thầm nói da Trì Ẩm Đông thật trắng, khoác một cái khăn tắm, xương quai xanh còn lộ ra bên ngoài, dáng người cùng làn da đều khá tốt.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói: "Không phải cậu nói để cho tôi ngủ ở phòng ngủ chính sao?"
"Ừ, làm sao vậy?"
"Vậy tại sao cậu không dọn những thứ này?"
"Vì sao tôi phải dọn?"
"Cậu không dọn thì tôi sẽ ngủ như thế nào?"
Trì Ẩm Đông cầm chiếc khăn tắm trong tay, xoa xoa tóc, không chút để ý đi đến tủ quần áo chọn một cái áo ngủ tơ tằm.
"Cậu có thể ngủ cùng tôi."
Quý Niệm Thanh cười lạnh, quyết đoán từ chối: "Không!"
Trì Ẩm Đông thái độ cũng cứng rắn: "Tôi không dọn, tôi cũng muốn ngủ phòng ngủ chính."
Trì Ẩm Đông vừa nói chuyện vừa cởi khăn tắm trên người, quay lưng về phía Quý Niệm Thanh, động tác không hề kiêng dè.
Khăn tắm buông xuống mặt đất, Quý Niệm Thanh rõ ràng trầm mặc trong chốc lát, nhìn cái lưng bóng loáng cùng với xương bướm tinh tế, da thịt trắng như tuyết.
Cho đến khi Trì Ẩm Đông quay người lại, Quý Niệm Thanh mới thu hồi lại ánh mắt ngơ ngác.
Rốt cuộc Trì Ẩm Đông có phải là phụ nữ không! Sao có thể ở trước mặt người khác thay đồ như thế.
Trì Ẩm Đông mặc xong quần áo xoay người đối diện Quý Niệm Thanh.
Quý Niệm Thanh sắc mặt không tốt lắm, nhìn Trì Ẩm Đông nói: "Cậu không dọn, tôi không dọn, ai cũng đều không muốn dọn phải không?"
"Đúng vậy."
"Cậu là muốn đối nghịch với tôi?"
"Nếu cậu cảm thấy như vậy thì chính là như vậy."
Trì Ẩm Đông lại thành công chọc giận Quý Niệm Thanh.
Quý Niệm Thanh khoanh tay trước ngực, một bộ không chịu thua, nhìn Trì Ẩm Đông vẫn thờ ơ như vậy, bật cười.
Cuối cùng cô lên giường, dùng tay chia ranh giới giữa hai người.
Quý Niệm Thanh chỉ vào giường nói với Trì Ẩm Đông: "Không ai được chiếm cái giường này, cậu một nửa tôi một nửa!"